CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 37

BẢY

TÔI NGHE CÓ GÌ ĐÓ LÀM MÁI NHÀ KÊU RÀO RẠO. Trời

bắt đầu mưa. Gió đập vào cửa sổ. Tôi leo xuống giường, cuồng lên
với cơn đói. Tôi ngồi một đống trên sàn trong bóng tối, và khi có
tiếng gõ cửa tôi chẳng buồn nhúc nhích. Cánh cửa mở ra, một bóng
người khổng lồ nói:

“Ra ăn với cô chú.”

Bị cơn đói dẫn dắt, tôi theo người đàn ông ra bàn ăn. Tôi ngồi

xuống ủ rũ, nhìn ruồi reo trên đồ ăn. Vợ viên cảnh sát trút đầy đĩa tôi
một lượng dồi dào khoai mỡ nghiền, chọn ra mấy miếng dê ngon và
món canh đặc rau củ. Mùi đồ ăn tuyệt ngon và hơi nước canh choán
hết căn phòng với mùi cà chua và vị oregano

[3]

. Cơn đói khiến thế

giới dường như thành màu xanh nhạt. Lần đầu tiên tôi hiểu ra bầu
không khí của ngôi nhà, hiểu tại sao linh hồn đó nhập vô mình được.
Lúc chớp mắt, tôi thấy mấy con ma quanh quẩn bên viên cảnh sát và
vợ ông. Chúng ở khắp phòng. Mấy con cao và lặng lẽ, một số có bộ
râu mỏng dính. Một con dâm yêu với đôi cánh trắng lảng vảng gần
cửa sổ. Tôi chớp mắt tiếp thì thấy một tinh linh có tám ngón tay và
một con mắt nhấp nháy. Con khác mặc đồng phục của viên cảnh sát,
có một chân bị cưa mất. Nó ăn bằng đôi tay lấm máu một hồi trước
khi viên cảnh sát ăn. Một con khác chỉ hiện hữu bằng cặp chân phù
tái mét, nó giữ thăng bằng trên đầu vợ viên cảnh sát. Một người tí hon
quái dị nhìn giống cái cây màu vàng nhảy nhót trên đồ ăn. Tôi nhìn
chúng với vẻ kinh ngạc đến nỗi viên cảnh sát chợt hỏi:

“Cháu đang nhìn gì vậy?”

Tôi lắc đầu. Rồi thấy ở góc phòng, phía bên kia chỗ họ ngồi ăn với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.