CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 385

Ba miễn cưỡng trả. Tôi ngồi cạnh ông.

“Rồi một ngày,” ông nói, “chuyện rắc rối sẽ làm nổ tung khu này.”

Một cô liếm răng. Cô khác khạc.

“Khạc hết thứ cô thích đi,” ba nói. “Còn rắc rối của cô thì ở lại.”

Hai cô bỏ đi. Ông gục đầu, uống chậm rãi. Các cô bắt đầu nói về đại
hội sắp tới. Họ dựng nên hình ảnh đại hội chính trị mà nghe như cái
chợ kỳ quái diễn ra lúc tận thế. Họ nói về những con bò cái sắp bị thịt,
dê bị nướng trên vỉ, các nhạc sĩ vĩ đại sẽ trình diễn, được thấy mọi
loại xe hơi, và họ ước cảnh tiền trong các bao được ném cho người ta,
họ nói về hàng ngàn người quy tụ từ khắp nơi trên thế giới sẽ được
cho ăn, được cho xem các phép màu quyền năng cùng lời hứa về một
tương lai mới mẻ.

“Rác rưởi!” Ba nói, chép miệng.

Các cô mới đầu im lặng. Sau đó, với giọng can đảm, một cô nói: “Chỉ
thứ người như ông mới ăn rác!”

Ba uống một hơi dài hết rượu rồi ợ. Ông bắt đầu nhìn chăm chăm các
cô, họ cũng nhìn lại ông trừng trừng. Gió thổi mành cửa điên loạn.
Chúng tôi đều nhìn ra cửa như mong một nhân vật bất thường ngoài
mưa bước vô. Ba tiếp tục nhìn xuyên qua các cô, qua luôn bức tường
và vẻ tập trung trống vắng trong mắt ông làm tôi sợ. Cái đèn ở gần
cửa chập chờn rồi tắt luôn. Sau đó, ba bật ra tiếng cười ớn lạnh làm
cơn run sốt yếu ớt nhất bắt đầu đến trong tôi. Ông tiếp tục cười với
nét mặt bất động như cái mặt nạ trong bóng tối, và tiếng cười ông
hình như làm ảnh hưởng đến gió. Cái gì đó làm rung rinh mái nhà.
Tôi nghe tiếng mèo gào lạ lùng phía khu rừng. Gió lang thang trong
quán như linh hồn thoát xác đang kiếm chỗ ngồi. Lúc ba ngưng cười,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.