CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 386

căn phòng hình như tối hơn còn gió lặng đi. Chúng tôi đều bực bội
trong khoảng thời gian dài chờ đợi mơ hồ.

“Mình về đi.” Tôi nói, cơn ớn lạnh sượt qua tôi.

“Câm đi,” ba nói, ánh mắt vẫn trống vắng.

Một cô đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cô khác đứng lên, núng nính cặp
mông đến đứng ở cửa. Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy được cái sẹo
ở gáy cô. Cô đứng đó hồi lâu, run. Mưa bắt đầu rơi chậm rãi. Ba rót
thêm rượu. Cái đèn khác tắt. Mắt người phụ nữ sáng lên trong màn
đêm. Gió bắt đầu, tôi nghe nó hú lúc tụ lại thành luồng giữa cây cối.
Những tinh linh dễ sợ khuấy lên sự vận động của chúng. Gió mạnh
làm mái tôn lạch cạch, tôi nghe cây cối phản kháng, gió lùa lên tiếng
ếch ộp oạp. Người phụ nữ ở cửa quay lại, nhích từng phân thịt núng
nính đến chúng tôi, đi quanh bàn và nặng nề ngồi xuống. Cô thở dài.

“Tối nay chả có ma nào,” cô nói.

Im lặng một lúc. Tôi nhìn ra cửa. Mành cửa rẽ ra, như nó dọn đường
cho một hình thù to lớn, rồi một tinh linh có ba đầu đi vào quán. Mỗi
cái đầu là một hình dáng khác nhau. Một cái màu đỏ có cặp mắt xanh,
cái kia màu vàng, mắt đỏ, cái thứ ba màu xanh và mắt vàng. Tinh linh
này có tất cả mười con mắt.

Nó vào quán, dừng ở cửa, mỗi cái đầu nhìn hướng khác nhau, khói
trong cặp mắt vàng phả ra. Rồi nó di chuyển lúng túng lề mề vào
trong. Tôi quan sát nó mê mải, cảm giác một cơn sốt kinh khiếp bốc
lên trong não. Tinh linh đến đứng phía trước tôi. Sau đó, từ phía bên
kia bàn, ba cái đầu dài thượt hướng đến tôi, nhìn tôi bằng mười con
mắt. Cơn sốt xâm nhập não tôi cùng âm thanh dễ sợ như tiếng khoan
liên tục khởi động ở đỉnh sọ. Tinh linh đó nhìn tôi hồi lâu. Tôi không
cử động được. Màu mắt nó bắt đầu gây tổn thương tôi, đốt mất thị lực
tôi. Rồi một giọng trong sọ tôi nói: “Nhắm mắt lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.