CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 396

“Đó mới là đàn ông.”

“Là sao?”

“Khi người ta đánh con, hãy cứng rắn, nghiên cứu chúng, chờ đúng
thời điểm rồi nện lại chúng. Nện chúng như một kẻ điên, như phù
thủy. Rồi thì chúng sẽ kính trọng con.”

Giờ tôi run lập cập, răng va vào nhau. Ba sải bước phía trước tôi. Mưa
chảy xuống lưng tôi.

Về tới phòng, chúng tôi thấy nến đang cháy, có mùi nồi cháo mới, căn
phòng đã được dọn dẹp, nó ấm cúng, cửa mở nhưng mẹ không có bên
trong. Ba cởi đồ, quấn khăn và đi tắm. Khi ông quay lại đến lượt tôi
đi. Đến lúc đó tôi mới bắt gặp mẹ đang ngồi trên giường. Trên bàn có
tô cháo tiêu bốc hơi. Nhìn mẹ tươi tắn nhưng gầy gò. Bà đánh phấn
mặt và mắt bà sáng. Khi tôi vào với khăn tắm nhỏ quấn quanh eo, mẹ
cười. “Vậy là hai cha con vừa đánh người ta hả?” Tôi đến ngồi vào
lòng bà. “Chúng có chọi con luôn không?”

“Có, nhưng con né được.” Ba cười to. Mẹ xoa dầu khắp người tôi. Tôi
chải đầu, thay đồ. Tôi thiếp ngủ trong tay mẹ. Rồi tôi chợt thức giấc.
Ánh sáng khác đi. Có khoanh nhang muỗi đang cháy. “Ăn chút cháo
tiêu nghe,” mẹ nói.

Giờ tôi ở trên giường. Tôi ngồi dậy, ăn sạch chỗ cháo còn lại. Cháo
nóng làm miệng và đầu óc tôi sinh động. Mắt tôi bừng bừng. Ba ngồi
trên cái ghế ba chân. “Hôm nay con thấy một tinh linh,” tôi nói. Hai
người cùng nhổm dậy. “Tinh linh gì?”

“Có ba đầu.”

“Ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.