CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 41

TÁM

NHỮNG GIỌNG NÓI TRONG BÓNG TỐI LÀM TÔI THỨC

GIẤC. Tôi đang ở trên bờ vai mẹ và trông thấy nhiều gương mặt phụ
nữ trong mưa, các gương mặt được thắp sáng nhờ tia chớp. Họ bu vào
chúng tôi, những cánh tay dang ra, những đôi mắt ấm áp. Chúng tôi bị
bao quanh mọi phía. Đám phụ nữ sờ tôi, nhìn tôi như thể tôi là thứ
tuyệt vời vừa trên trời rơi xuống. Họ vuốt tóc, xoa bóp làn da tôi và
cảm nhận xương xẩu tôi như đã mất rồi tìm lại được. Tôi là của tất cả
họ. Tôi mang theo mình niềm hi vọng mới. Họ cũng trở thành lý do
để tôi sống ở thế gian này, để đôi khi nếm trải niềm vui sướng được
trở về nhà.

Mẹ đặt tôi xuống. Chân tôi yếu. Mọi thứ có vẻ lạ lẫm. Khu nhà thuê
mới của chúng tôi quá tồi tàn. Tôi đi từng bước run rẩy, lảo đảo, mẹ
nắm tay tôi cho vững. Rồi bà dẫn tôi đến một căn phòng, mở cửa, chỉ
tay nói:

“Ba đang đợi con đó.”

Một người đàn ông đang ngủ trên ghế. Tôi không nhận ra ông. Ông
có băng quanh đầu và tay trái đeo cái ná sao su bẩn. Ông không cạo
râu và lồng ngực trần nhấp nhô khi ngáy. Căn phòng quá nhỏ, tràn trề
khí sắc giấc ngủ của ông, của sự đói khát, nỗi tuyệt vọng, những đêm
thức trắng và cảnh u ám của khói nến. Trên bàn, trước mặt ông là chai
ogogoro còn một nửa, cái gạt tàn và bao thuốc lá. Một khoanh nhang
muỗi cũng ở trên bàn và cái mùi khói hăng hắc tràn ngập không
trung. Người đàn ông ngủ trên ghế giống con quái vật trong cổ tích.
Bàn chân to lớn gác lên bàn. Ông ngủ thật say, tôi thấy sợ bởi nhịp lên
xuống của lồng ngực ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.