CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 410

“Cái gì?”

“Một thông điệp, một cảnh báo.”

“Sao ạ?”

“Trong cơ thể ổng.”

Tôi im lặng. Một nỗi sợ không thể lý giải trùm lên tôi. Tôi nghe được
nhịp thở thế gian. Mẹ ngưng đếm tiền, để cái thau xa ra và sai tôi đi
mua một lượng nhỏ ogogoro.

Bên ngoài tối. Mưa ngừng rơi nhưng không khí còn ướt. Nước lấp
lánh trên mọi bề mặt. Lối đi bị các vũng nước choán hết. Khu nhà yên
ắng như thể mưa đã dập tắt mọi âm thanh. Các tòa nhà vẫn im ắng
theo một kiểu mà tôi chẳng hề để ý trước đó. Từng bức tường ướt
thấm qua và nước trên các nóc nhà dột xuống. Ở trước khu nhà, tôi
nghe tiếng chảy ùng ục trong mương. Chẳng có ai xung quanh. Cây
cối lắc lư trong khoảng trời tối, tôi chỉ nghe được chúng lúc lá thở.
Tôi rùng mình và băng qua đường. Chiếc xe cháy hình như giảm kích
cỡ. Những mảnh kính vỡ trên đất là cái nhắc nhớ duy nhất về tủ kính
của anh phó nhòm. Tôi gõ cửa người bán rượu. Phải mất một lúc cửa
mới mở.

“Gì?”

Vẻ mặt bà nghiêm trọng, có mấy vết sẹo dài làm tôi sợ. Tôi hỏi mua
nhiêu đó rượu. Bà lấy chai của tôi, vào trong bỏ lại tôi ở lối đi ẩm ướt.
Tôi nghe được tiếng gia đình họ nói chuyện ở trong. Lát sau, người
đàn bà trở ra, mặt vẫn nghiêm khắc. Một tay bà cầm miếng eba to.
Trong phòng sau lưng bà, tôi thấy được năm đứa con và chồng bà
ngồi một vòng trên sàn, đang ăn trong mấy cái tô giống nhau. Bà đưa
tôi cái chai và tiền thối. Tôi rời khỏi khu nhà có mùi cá khô với nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.