CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 413

“Con vừa uống ogogoro phải không?”

“Không, không có,” tôi nói đầy bất lực.

Bà chồm tới nhanh hơn gió, chộp lấy tôi. Bà đánh lên đầu tôi. Bà đưa
chân tháo chiếc dép lê đánh vô lưng tôi.

“Con vẫn là con nít mà chưa gì đã uống ogogoro, hả?”

“Đâu có.”

“Ăn cắp ogogoro hả?”

“Không có.”

“Núp trong bụi mà uống hả?” Bà la lên. Mỗi câu là đi kèm với

tiếng dép quất trên lưng tôi. Tôi vùng ra và chạy đến cửa, mở ra thấy
ba đang đứng đó, giống một người lạ. Ông không động đậy. Mẹ bỏ
dép xuống, ngồi lên giường. Ba đi vào, đóng cửa, nói: “Một cơn gió
độc lùa vô đầu anh.” Ông không ngồi trên ghế mà đứng ở cửa sổ. Rồi
ông nói: “Một người đàn ông phải vật lộn trong bao lâu?”

Một phút tĩnh lặng. Lưng tôi rát vì những cú đánh. Tôi muốn kêu lên
nhưng tâm trạng của ba làm tôi kêu không nổi. “Có ít ogogoro trên
bàn đó,” mẹ nói. Với ánh mắt trống vắng, như kẻ từ giấc ngủ say vừa
tỉnh dậy ở vùng đất lạ, ba cầm cái chai, đến cửa. Mẹ làm gọn đầu
bằng đồ cột tóc. Ba thực hiện việc rẩy rượu đầy hoang phí, dùng cả
nửa chai. Ông cầu xin tổ tiên cứu chúng tôi khỏi cảnh nghèo khổ,
khỏi đói, khỏi bất trắc. Ông xin một dấu chỉ để biết phải làm gì. Sau
đó ông rót ogogoro cho cả nhà và uống một phát hết phần ông. Ông
nhắm mắt. “Có điều gì đó lạ lùng sắp xảy ra,” ông nói lừ đừ, “mà anh
không biết là gì.” Ba đứng yên, mắt nhắm lại. Thỉnh thoảng, ông ngửa
đầu ra sau. “Cơn gió độc cầm giữ người đàn ông nghèo,” ông nói. Mẹ
với tôi quan sát ông chăm chú. Ông đứng yên rất lâu. Mẹ bắt đầu dọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.