CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 414

dẹp phòng, nó hôi mùi ogogoro và mưa. Tôi soạn chiếu, nằm xuống
thì có tiếng gõ cửa lỗ mãng. Tôi tưởng đó là anh phó nhòm. Tôi mở
cửa và thấy một người đàn ông, một người đàn bà và ông già mù.

“Nó đó!” Một người nói. Ngay lập tức, tôi đóng cửa lại, nhưng người
đàn ông chắn được bằng cái chân bự rồi đẩy ra lấy đường vào. “Ai
đó?” Ba hỏi. “Con không biết,” tôi nói, trốn sau lưng ông. Bộ ba xuất
hiện đi vào phòng. Vẻ khiếp sợ hiện trên mặt mẹ. Ông già mù lép
nhép miệng, vung vẩy cây gậy trong không khí. Người đàn ông giữ
cánh tay ông già. Người đàn bà đứng giữa phòng, chống nạnh vẻ gây
hấn. Ông già mù vênh mặt lên, quay qua hướng này hướng nọ. Chất
lỏng xanh lục trong mắt ông rỉ ra. Ông lại vung vẩy cây gậy rồi làm
đổ cây nến. Mẹ lượm lên, cắm lại vô cái đĩa nhỏ trên bàn. Cây gậy
của ông già mù đánh lên mông bà, bà thẳng người lên làm cây gậy rớt
khỏi tay ông già. Người đàn bà lượm lên, nhét lại vào những ngón tay
nắm chặt của ông. Sau đó, bà nói giọng giận dữ: “Con mấy người làm
bể cửa sổ nhà chúng tôi.”

“Con không có,” tôi nói.

“Câm đi,” ba nói.

“Nó chọi đá làm bể cửa sổ của ông già.”

“Ông nên phạt con mình,” ông già nói. “Đánh nó,” bà kia nói

thêm.

Sau đó, ông già đến phía trước, vấp chân, tay chới với, lúng túng vì
căn phòng lạ, rồi động đậy miệng, nói: “Thằng nhóc đâu? Mang nó lại
đây.” Tôi chui xuống gầm giường trốn.

“Tụi tôi muốn ông đền cánh cửa,” bà đó nói.

“Kính mắc đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.