CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 418

“Rồi con làm bể cửa sổ vì tinh linh chọi đá con hả?”

Tôi im lặng.

“Con có thấy mình là đứa con nguy hiểm thế nào chưa? Con sẽ giết
ba mẹ, biết không. Con sẽ giết ba mẹ vì chuyện của con. Nhìn những
gì con gây ra đi. Con để ông già mù đó vào phòng mình. Con biết ổng
có sức mạnh gì không? Con không thấy cách ổng cư xử sao? Nếu ổng
bắt con, chỉ có Chúa mới biết chuyện gì xảy ra thôi.”

Mẹ trở nên quá giận với nỗi sợ của mình, bà đến chộp tai tôi, mấy
ngón tay nắm và vặn cho đến khi tôi tưởng bà sắp giựt chúng khỏi
đầu tôi. Tôi rú lên. Tiếng rú dường như khuyến khích bà hơn nữa, bà
kéo, véo và bấm tai tôi mạnh hơn, rồi đánh ngang đầu tôi mạnh đến
nỗi tôi bay ngang phòng. Tôi đổ sụp vào tường và trượt xuống sàn.
Tôi ngồi yên, nhìn mẹ với lòng thù oán nghiêm trọng.

“Đừng nhìn mẹ con như vậy!” Ba nói.

Tôi cụp mắt xuống, lặng lẽ khóc, nước mắt chảy xuống đùi. Tôi ở yên
như vậy ngay cả lúc mẹ thổi nến. Tôi ngồi dựa vô tường khi họ đi
ngủ. Tôi chẳng đổi vị trí ngay cả khi họ ngáy và trở mình trên giường.
Tôi không quan tâm họ có thấy sự phản đối của tôi hay không. Tôi
nhất định ở yên như vậy cho đến hết đời.

Rồi trời sáng. Tôi thấy mình nằm dài trên chiếu, tấm vải đắp lên
người. Vết nước mắt khô trên mặt tôi. Tôi thức dậy vui vẻ. Chỉ sau
khi mẹ đưa tôi miếng bánh mì và bắt đầu lên đường bán dạo thì tôi
mới nhớ mình định giận mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.