CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 423

Vào ngày thứ tư, chứng đãng trí của cơn đói bắt đầu lây lan trạng thái
đê mê lạ lùng khắp tâm hồn nghịch lý của tôi. Sau đó, tôi phát hiện
tinh linh ba đầu đang ngồi cạnh mình. Nó chưa hề bỏ đi, mà cứ đợi
thật kiên nhẫn. Nó trông mong vào sự nhẫn tâm vô ý của con người,
vào sự vô tình, sự lơ đãng của họ đối với điều cơ bản về sự sống còn.
Ba đang ở trên ghế và đánh giày, nhìn tôi lén lút. Tôi cảm thấy sự nhu
nhược của ba mẹ, họ thực sự bất lực biết bao. Rồi do ba không nói gì
với tôi, không tỏ ra chút nỗ lực nào để đến gần tôi, không một cử chỉ
thiện chí nào, không làm gì để dỗ dành tôi, ngay cả không chút cố
gắng mỉm cười với tôi, nên tôi lắng nghe những điều tinh linh ba đầu
nói.

“Ba cậu đối xử với cậu thật tàn ác,” nó nói. “Đi với tôi đi. Đồng bạn
cậu đang tuyệt vọng, muốn được ôm lấy cậu. Bữa tiệc thật sự diệu kỳ
đang đợi chuyến trở về của cậu. Họ mong mỏi sự hiện diện đáng yêu
của cậu. Rồi cậu được đối xử giống hoàng tử như trước đây. Con
người không quan tâm, không biết cách thương yêu, không biết tình
yêu là gì. Nhìn họ đi. Cậu sắp chết mà mọi việc họ làm là đánh giày.
Họ có thương cậu không? Không!”

Tôi chú tâm vào lời của tinh linh. Lời lẽ nó dẫn tôi đi sâu vào một
lãnh thổ xanh mát bên ngoài cơn đói của xác thịt. Chim hút mật hót
trên cành. Cây cối màu vàng kim. Tôi chu du trên cơn gió của chứng
đãng trí cho đến khi chúng tôi đến một con đường lớn màu xanh lục.

“Con đường này vô tận,” tinh linh ba đầu nói.

“Nó dẫn đến đâu?” Tôi hỏi.

“Mọi nơi. Nó dẫn đến thế giới con người và cõi giới tinh linh. Nó dẫn
đến thiên đàng và địa ngục. Nó dẫn đến các cõi giới mà ngay cả
chúng ta cũng không biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.