CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 46

CHÍN

SAU KHI TÔI ĐÃ TẮM VÀ ĂN NO, ba mẹ đặt tôi ngồi vào chiếc

ghế mà ba thường ngồi và biểu tôi kể câu chuyện của mình. Tôi bắt
đầu kể cho đến khi ánh sáng trong phòng biến đổi rồi đôi tay mạnh
mẽ ẵm tôi đặt lên giường. Tôi thấy nụ cười của ba dưới dải băng dính
máu. Mẹ dời bàn ghế, rồi trải chiếu ngủ trên sàn. Ba tôi nằm trên cái
ghế gỗ của ông, lặng lẽ hút thuốc và đốt một khoanh nhang muỗi. Tôi
lắng nghe ông nói chuyện với căn phòng yên ắng, hỏi những điều bí
ẩn mà chỉ có người chết mới trả lời được.

Tôi ngủ cả đêm rồi cả ngày. Khi tôi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Căn
phòng vắng vẻ. Cây đèn dầu sáng đều giữa bàn. Lúc mới mở mắt, mắt
tôi tiếp xúc với thế giới mới của mái ấm mà mọi thứ đều khác lạ.
Những cái bóng lớn khắp nơi làm không gian nhỏ đi. Nền nhà gồ ghề.
Một hàng kiến bò dọc theo các bức tường. Có mấy tổ kiến gần tủ chè.
Một con trùn bò qua giày ba. Tắc kè và thằn lằn bò nhanh qua lại trên
tường. Ở sâu trong góc phòng là sợi dây phơi đồ bị chùng xuống do
sức nặng của quá nhiều áo quần. Vật dụng bán hàng của mẹ khắp nơi.
Các bao tải của bà dồn thành đống quanh tủ chè. Nồi niêu đen bẩn,
chén bát sành và thau chậu lộn xộn khắp nơi. Giống như ba mẹ đã
chuyển đến, vứt tài sản ở bất cứ chỗ nào trống và không có thời giờ
sắp xếp thứ gì. Tôi nhận ra rằng khi tôi càng hiểu rõ tiếng rọt rẹt trong
các bức tường, các lỗ hở trên mái tôn, mạng nhện, mùi đất và garri

[4]

,

mùi thuốc lá, khói nhang muỗi, thì dường như chúng tôi càng không
thể chuyển đi đâu được nữa. Mọi thứ thật đơn điệu. Khác biệt duy
nhất là tôi không quen với tính đơn điệu.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ vào buổi chiều. Muỗi và đom đóm bay
vào. Một con ruồi sắp chết vo ve bài hát cuối cùng trên trần nhà, giữa
mạng nhện. Ngọn lửa đèn vẫn rẩy khói đen phủ lên trần nhà. Mùi tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.