CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 475

Ông bắt đầu làm chúng tôi sợ. Vào buổi chiều, khi tôi biết ông đi

uống về, tôi hay lang thang ở mấy con đường. Nhưng chiều muộn, lúc
ông luyện bên ngoài, tôi luôn ở trong đám đông quan sát ông ứng
biến và ảo thuật các động tác mới thành hiện thực. Tuy nhiên, người
ta bắt đầu bình luận về cái bụng trương của tôi. Trong lúc xem ông
say sưa luyện, hai ông nói với nhau: “Con trai ổng đang chết đói.”

“Vợ ổng ốm nhách”

“Ông có để ý lúc ổng khỏe ra thì...”

“Con ổng ốm đi.”

“Trong lúc sức mạnh ổng tăng lên thì...”

“Bộ dạng vợ ổng sa sút.”

“Trong lúc ổng học các chiêu mới...”

“Chân con ổng thành hai cái que.” Cặp đó cùng cười lớn. Một giọng
trầm hơn trong đám đông nói: “Ổng ăn hết đồ ăn của họ.” Một bà nói:
“Cái gì đó nhập vô đầu ổng rồi.” Cặp dí dỏm lại bắt đầu: “Gã bự
con...”

“Không biết xấu hổ.”

“Cơ bắp bự...”

“Mà không có óc.” Họ nhừa nhựa cười lớn. Nghe vậy, tôi không vui,
nhiều lúc tôi tạm ngừng xem ba luyện. Tôi chơi một mình trên đường
trong khi người ta xem ông biểu diễn kỳ công mới. Giờ ông tập đập
nát ván bằng nắm tay, đập tan chai lọ vào đầu, nâng vài người cùng
lúc trên tay và bẻ cong gậy kim loại quanh cùi chỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.