CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 49

“Dạ”, tôi trả lời.

“Bây giờ nó là bụi cây, đúng không?”

“Dạ.”

“Nhưng không lâu nữa, sẽ chẳng còn cây nào đâu. Sẽ chẳng còn khu
rừng nào sót lại, mà là những ngôi nhà tồi tàn ở khắp nơi. Đây là nơi
cho người nghèo ở.”

Tôi ngạc nhiên nhìn lại, không thể hiểu thế nào mà một khu rừng
sừng sững lại trở nên khác đi được. Ba cười thành tiếng rồi im lặng.
Ông đưa tay xoa trán, rồi với giọng buồn bã của kẻ khổng lồ, ông nói:

“Đây cũng là nơi con sẽ ở. Nơi này sẽ có nhiều điều xảy đến cho
mình. Lỡ lúc nào đó ba phải đi xa, lỡ bây giờ hay mai mốt ba có biến
mất, thì hãy nhớ là linh hồn ba vẫn luôn ở đây để bảo vệ con.”

Giọng ba run run. Khi ông im lặng, tôi bắt đầu khóc. Ba nhấc tôi

bằng đôi tay mạnh mẽ và công kênh tôi lên tảng vai săn chắc. Ông
không cố dỗ tôi. Khi tôi ngưng khóc, ông cười khùng khục đầy bí ẩn.
Chúng tôi dừng chân ở quán rượu cọ. Ông gọi bầu rượu cọ, ghẹo bà
phục vụ mà bà vẫn đặt cái ly bé xíu của tôi xuống. Khi ba uống còn
nửa bầu, tôi mới uống ly của mình. Điều đó làm ông vui. Ông nói:

“Con trai, học uống đi. Đàn ông phải biết uống rượu bởi kẻ say đôi
khi cần thiết cho thế giới khốn khó này.”

Tôi ngồi cạnh ông trên ghế dài, uống lúc ông uống và để ý các mùi
trong quán, mùi nồng rượu thiu, cháo tiêu và các bao tải cá. Ruồi
hoan hỉ khắp nơi. Trong lúc nói chuyện, khách khứa cứ phải xua
chúng khỏi mặt họ. Ở góc quán, trên ghế dài, trong ánh đèn lồng nhập
nhòe, một gã ngồi dựa lưng vào tường, đầu lắc lư ngủ gục trong cơn
say. Ba gọi thêm bầu rượu, vẻ mặt rực lên niềm khoái trá. Ba trao đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.