CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 491

SÁU

RỒI SAU ĐÓ, để làm hoàn hảo nỗi kinh ngạc của chúng tôi, tin

tức bay tới là Bà chủ Koto đã tậu được xe hơi riêng. Chúng tôi không
tin. Chẳng ai ở con đường này và thực ra chẳng ai trong vùng này sở
hữu một cái gì gọi là xe hơi. Người ta sở hữu xe đạp đã hãnh diện rồi.
Một hai ông mua được xe gắn máy và được ban cho lòng kính trọng
chỉ dành riêng cho kẻ lớn tuổi và trưởng tộc. Nhưng chuyện chắc
chắn trên hết là tin tức về một người đàn bà trong vùng sở hữu chiếc
xe hơi. Chúng tôi cứ không tin cho đến khi thấy chiếc xe nhỏ xanh
lam sáng chói, có gương mặt trìu mến của con rùa lớn bằng kim loại.
Nó đậu trước quán bà. Chúng tôi vẫn không tin, ngay cả lúc thấy bà
thất vọng vì cố gắng lái, kết quả là tông vô gian hàng của một bà già.
Bà mau mắn cho dựng lại gian hàng, và cho bà già số tiền hơn cả lúc
đầu bà ta có. Chúng tôi nhìn Bà chủ Koto học lái xe. Bà quá to so với
chiếc xe nhỏ như vậy, trông chiếc xe như cái mai của bà và bà chỉ là
con mắt thứ ba của con rùa. Chuyện cái xe quá nhỏ so với bà chỉ là
chuyện vui cho mọi người. Nhưng chúng tôi vẫn kinh ngạc.

Cùng một ông ngồi kế bên, bà học lái dọc con đường. Với lòng

quyết tâm và vẻ mặt điên điên, vai bà khom xuống như thể trọng
lượng của bà bằng cách nào đó có thể giúp chiếc xe chạy lên trước, bà
chạy ngoằn ngoèo ra đường. Bà không giữ cho xe chạy thẳng được.
Khi thấy bà đang đến, một giọng gào lên: “Mang con mấy người đi!
Tránh chỗ khác đi! Con rùa điên đến kìa!” Sau đó, chúng tôi thấy cái
phương tiện của bà đảo bên này bên nọ, làm dê gà chạy tan tác và làm
những người ngờ nghệch đứng xem lẩn nhanh vào những chỗ chẳng
ai nghĩ đến. Sự kiên gan của bà chẳng hề mang lại kết quả, ngay cả
khi bà cố làm chiếc xe đi thẳng, bà quá căng thẳng, giật mạnh cần số
qua lại đến nỗi động cơ cũng sợ hãi khạc ra tiếng ồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.