CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 533

Nhưng ông sáng tạo một nơi đặc biệt cho họ trong đất nước tưởng
tượng của ông.

Ba chẳng mất nhiều thời giờ mới nhận ra là không biết mình đang nói
về cái gì. Khi ông cố tổ chức cho các ông trong vùng bắt đầu dọn dẹp
rác dọc con đường, ông ngạc nhiên vì tính hung hăng trong lời họ xỉ
vả.

“Ông tưởng tụi tôi hết chuyện làm rồi hả?” Họ nói.

Ba chẳng bao giờ nhụt chí, đảm nhận chuyện dọn dẹp một mình.

“Chúng ta phải dọn rác khỏi con đường trước khi dẹp rác khỏi đầu
mình,” ông nói, lặp lại điều gì ông nghe được trong cuốn sách nào đó.

Nhưng khi ông đã dọn một đống rác, rồi tống ra đầm lầy, thì người ta
lại vứt bừa bãi lên chỗ ông vừa dọn. Một tuần ông nỗ lực dường như
chỉ có kết quả cho ông ở đời này chứ rác rưởi xung quanh vẫn nguyên
trạng, mà con đường còn tệ hơn. Người ta bắt đầu thấy việc đổ rác ra
đường tự nhiên hơn. Ba cãi cọ với họ, những người có khi sẽ bỏ phiếu
cho ông, và vài người trong đó rút lại việc ủng hộ công khai ông. Sau
đó, họ bắt đầu thấy khả năng của cái đầm lầy. Ba đã chỉ cho họ. Khi
con đường thành ra bừa bãi, họ đổ rác vô đầm lầy. Rồi lúc mưa
xuống, cái đầm dâng lên và tràn ra cả nửa đường.

Nhưng khi người ta bắt đầu có cảm tình và mang chuyện của họ

đến tâm sự với ba, khi họ hỏi mượn ông tiền, hoặc xin lời khuyên về
mọi thứ như làm sao cho con cái họ được nhận vào bệnh viện, làm
sao để có sách vở cho thanh niên, thì ba nhận ra rằng ông không phải
là một Lãnh tụ Quốc gia vô hình hoặc hữu hình mà là chính mình.

“Một chính trị viên cần có bạn bè!”. Vào một buổi sáng, ông đã tuyên
bố như vậy.

Rồi ông bắt đầu dự định một mối quan hệ đồng minh với Bà chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.