CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 554

quán, nhìn tôi, khạc cả đống vào bụi rồi quay vô. Không lâu sau, một
cô điếm hiện ra.

“Mày muốn gì?”

“Bà chủ Koto.”

“Ai sai mày tới?”

“Ba tôi.”

“Ba mày là ai?”

“Cọp Đen.”

Cô ném cho tôi cái nhìn dài sượt rồi đi vào. Lát sau, chẳng có gì xảy
ra. Các giọng nói trở nên lớn hơn. Một trận choảng nhau bắt đầu. Ghế
đổ lung tung. Kiếng bể. Các cô điếm lên giọng can gián. Cuộc đấu
nguôi đi, tiếng chửi rủa giảm xuống. Ai đó bỏ đĩa vào máy hát, rồi
một giọng quãng tám sâu lắng phát ra từ cái dụng cụ bằng đồng, ngân
nga vào buổi chiều. Gió lùa. Cây cối cúi xuống. Một hàng ăn mày đi
ra đường. À mà họ không phải ăn mày, tôi nhận thấy vậy. Họ dừng lại
trước quán Bà chủ Koto, sau đó tiến đến chỗ tôi đứng. Họ có khoảng
bảy người. Hai người chân biến dạng, lê trên đất như người rắn và có
miếng lót đệm cùi chỏ. Những kẻ còn lại có cánh tay cong vòng, cổ
dài thượt. Một người chỉ có một tay, kẻ khác có hai ngón tay, còn một
người nữa khiến tôi kinh hãi vì hình như hắn có tới ba con mắt. Tôi
muốn chạy, nhưng lại đứng chôn chân lạ lùng. Họ cúi chào kiểu
Salam. Họ mang trên người mùi cống rãnh, góc đường, thùng rác, đồ
tươi đang úng rữa, và những đêm lang thang, tất cả những mùi kinh
tởm đó nhồi vào mũi tôi. Kẻ dẫn đầu là người có độ tuổi không đoán
nổi, một gương mặt như kim loại méo mó, mắt sâu và cái miệng nhăn
nhúm. Hắn cầu xin lòng độ lượng bằng ngôn ngữ hình như thuộc về
vũ trụ khác. Hắn sấn đến tôi, mấy kẻ khác cũng làm vậy, cho đến khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.