CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 555

tôi không thở nổi do mùi của họ. Kẻ trẻ nhất trong họ cười lớn, và
hình như có con côn trùng nát bét trong miệng gã rớt ra. Tôi gào lên.
Người ăn mày già nhất tóm lấy tôi bằng hai ngón tay, và gọng kìm
của ông như cỗ máy quỷ quái, kẹp chặt đến nỗi tôi bồng bềnh lả đi
trong một giây. Ông áp mặt sát vào tôi, nói: “Theo tụi tao.”

Tôi đấm đá, xô đám ăn mày ra rồi chạy vào trong quán. Sàn nhà

đông người nhảy. Căn phòng đầy khói. Tôi ngã lên cái ghế dài, va vào
một cặp. Một cô ré lên. Nhạc tắt. Rồi mọi người khựng lại trong cử
chỉ khác nhau của họ, như bị tôi bỏ một loại bùa lạ, họ nhìn tôi.

“Mày bị gì đó?” Một cô điếm hỏi.

“Không gì hết.”

“Ra khỏi đây!” Một gã hét.

Tôi nhận ra gã chỉ là một tên côn đồ. Gã có đôi vai rộng và cái cổ
chắc khỏe.

“Đi ra!”

“Không!”

“Mày điên hả?”

Một cô bộp vào đầu tôi, tôi chồm vào cô và một bàn tay tóm lấy cổ
tôi, nhấc bổng ra.

“Mày mà không đi tao liệng mày ra,” một giọng dữ tợn nói.

“Tôi đi.”

Gã bỏ tôi xuống. Tôi đợi. Sau đó, tôi chỉ vào cánh cửa. Tất cả đều
nhìn. Rèm cửa rẽ ra, người ăn mày già bước vô, cúi chào kiểu Salam,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.