CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 557

loạn, thân hình nghiêng nghiêng đang co giật, một nụ cười kỳ lạ trên
môi ông. Ông đứng im, những người khác cũng vậy. Nhạc tắt. Chén
đĩa úp ngược. Đám ăn mày húp cháo, ăn thịt và xương trên mặt bàn.
Bọn côn đồ và khách khứa chết điếng. Một thằng nhỏ ăn mày bị mắc
nghẹn. Những kẻ khác cười. Người già đó xông vào tôi. Khi tôi chạy
trốn vào giữa các cô điếm đang tụ tập ở cửa, thì hình như tôi đã giải
thoát lời bùa chú đang treo trên nơi này. Thình lình, bọn côn đồ tấn
công đám ăn mày, đá họ, ném đĩa vào họ. Đám ăn mày vẫn ăn và
uống như thể không suy suyển gì. Khi rượu trong tách cạn, cháo tiêu
thụ hết, xương nát vụn và tủy xương đã được hút sạch, thì đám ăn
mày lạ lùng này mới nhào lên bọn côn đồ trong sự điêu luyện của các
chi khiếm khuyết. Gái điếm chạy trốn ra ngoài. Bọn côn đồ cũng kinh
hoảng và bỏ chạy. Lão ăn mày già ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không
nhúc nhích. Ông nhìn một vòng tình trạng hỗn loạn với xương xẩu
vứt lung tung, bàn lật ngửa, kiếng bể, rồi nói: “Cậu có bao nhiêu
mắt?”

“Ba,” tôi trả lời. Ông nhìn tôi.

“Bao nhiêu tai?”

“Một.”

“Tại sao?”

“Tôi nghe sự vật.” Tôi tiếp “Tiếng nói. Từ ngữ. Cây cối. Hoa.”

Ông cười lớn.

“Họ sai tôi đến đem cậu đi.”

“Ai?”

“Bạn cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.