CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 560

“Chính trị làm ổng hóa điên rồi.”

“Cháu không biết gì hết.”

“Tinh linh đó nói gì với mày?”

“Cháu không nghe.” Bà bỏ tôi ra. “Mày có muốn ăn cháo tiêu

không?”

“Có,” tôi nói. Bà đi, để tôi lại trong bóng tối lạ lùng của quán. Tôi

tự hỏi chuyện gì đã xảy ra cho điện đóm của bà. Tôi bắt đầu ngửi thấy
mùi xác thằn lằn, như nó đã tự tăng nhanh tiến trình phân hủy. Cửa
trước mở, rèm rẽ ra. Tôi ngửi thấy mùi giày ống, sinh lực trăn trở và
thấy một hình thù ở cửa, mùi nhang muỗi đến trước ông.

“Ba.” Tôi kêu lên. Ông quẹt que diêm. Mặt ông dài ra, mắt sáng và
sâu hoắm, điếu thuốc trên môi ông. Diêm tắt. Ông ngồi. Tôi lắng nghe
ông nghĩ ngợi. Sau đó, ông cười vui nhộn, nói: “Một người có thể đi
quanh hành tinh mà vẫn không nhích một milimet. Một người có thể
có quá nhiều ánh sáng trong óc mà vẫn không thấy ra điều ngay ở
trước mặt. Con của ba, sao con ngồi như vậy?” Tôi chẳng biết nói
sao. Ông cười khùng khục trong bóng tối. “Một người có thể vác thế
gian này mà vẫn không kham nổi gánh nặng cái đầu của hắn.”

“Gánh nặng gì?” Tôi hỏi. “Ý tưởng, giấc mơ, con của ba,” ông nói
với chút uể oải. “Từ khi đấu với Báo Xanh thế giới đã thay đổi. Thứ
bên trong đầu ba trở nên to ra.” Lát sau, ông nói: “Có khi nào ý tưởng
của ba đang bắt đầu bốc mùi?”

“Có xác thằn lằn trên bàn mà.”

“Ai giết nó?”

“Con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.