CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 572

Azaro sẽ dạy họ đọc làm sao. Em sẽ dạy họ buôn bán đồ đạc ra sao.
Anh dạy họ đánh bốc thế nào.”

“Ai sẽ cho họ ăn?” Mẹ hỏi.

“Họ sẽ lao động mà kiếm ăn,” ba nói.

Mẹ vươn người trên giường. Bà yên lặng một lát. Sau đó bà ngồi dậy,
bắt đầu than là quầy của bà ở chợ đã bị chiếm, rằng bà phải bán dạo
suốt ngày nhưng bán được rất ít, rằng chân bà đã phồng lên, mặt bà
sạm nắng, với lại ông cho thuê ghế có ghé qua và bà có đưa ổng ít
tiền.

“Anh phải trả lại em đó,” bà nói.

“Anh sẽ trả em gấp đôi,” ba trả lời.

Mẹ tiếp tục chuyện bà bán dạo thế nào, và lúc đang bán hàng tạp hóa
dọc đường chính, thì gặp người bạn học của bà. Họ từng học phổ
thông với nhau. Bạn học bà giờ có xe hơi và tài xế, cô nhìn trẻ hơn bà
đến mười tuổi, mặc toàn đồ đắt tiền. Mẹ bán cam cho cô mà cô chẳng
nhận ra mẹ. Hôm đó mẹ không thèm bán gì khác nữa mà về thẳng
nhà.

“Cuộc đời này không tốt với tôi,” mẹ nói.

“Phần thưởng của em sẽ đến,” ba nói lơ đãng.

“Con sẽ làm mẹ vui mà,” tôi nói.

Mẹ nhìn tôi. Sau đó, bà nằm xuống. Chẳng mấy chốc bà thiếp ngủ.

Gió lùa vào qua các khe nứt trong phòng làm chúng tôi rùng mình.

“Chuyện gì đó sắp xảy ra,” tôi bạo miệng.

“Chuyện gì đó tuyệt diệu,” ba nói, lắc lư cái ghế một cách điệu nghệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.