CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 624

MƯỜI

CHÚNG TÔI BẤT ĐỘNG. Gió lùa qua lá. Không khí có mùi rừng

và mùi khu ổ chuột đang ngủ. Những giấc mơ lạ lùng bềnh bồng
trong gió, tìm kiếm người mơ, dạt vào phòng chúng tôi.

“Kể chuyện tụi con nghe đi,” Tôi nói.

Ade ngồi lên. Tay chân nó đã yên ả.

“Kể tụi con nghe chuyện cái kiếng xanh lam đi.”

“Được thôi.”

Chúng tôi đợi. Mẹ đến ngồi trên ghế của ba và đong đưa ra trước ra
sau. Tôi thấy hồn ba lởn vởn quanh bà. Sau đó, nó nhập vào bà, rồi tôi
nghe mẹ rùng mình. Bà lấy chút ogogoro, cầu nguyện và thực hiện
việc rẩy rượu rồi chúng tôi cùng uống. Như tính cách của ba đang dẫn
dắt, bà đốt khoanh nhang muỗi và cây nến. Sau đó đốt điếu thuốc. Bà
lại đong đưa ra trước ra sau theo cách thư giãn của ba, của con sư tử
lớn trong thân thể người đàn ông. Mặt bà nghiêm trọng, điệu bộ đổi
khác, bà bắt đầu nói.

“Một hôm, mẹ đang bán hàng tạp hóa, đi hết đường này đến đường
khác. Nắng quá nóng, chẳng có lấy chỗ trú nào trong khoảng trời này
hay đâu cả. Mẹ phát mệt. Mẹ bắt đầu than thở, thổn thức sao mà thế
gian cực nhọc đến vậy. Sau đó, mẹ băng qua đường. Mẹ thấy con rùa
trong bụi cây bò ra, đang băng qua đường, mẹ định lượm lên thì nó
nói với mẹ.”

“Nó nói gì?” Tôi hỏi.

“Vào hôm khác, mẹ đang bán dạo trong thành phố thì một ông da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.