CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 629

MƯỜI MỘT

THỨ ĐẦU TIÊN đánh thức chúng tôi vào buổi sáng là tiếng kêu

khóc phía con đường. Ai đó gõ cửa, và khi tôi cất tiếng mời vào thì
thấy cha của Ade. Ông rất cao, đầu cúi thấp, mặt trĩu nặng nỗi đáng
thương của một đêm dài thức trắng.

Ade tức khắc đứng lên, dụi mắt, mắt nó sưng và đỏ. Nó trở nên nhợt
nhạt hơn và đẹp đẽ hơn. Nụ cười biến mất. Khi nhìn thấy cha ở cửa,
nó không nhúc nhích cũng không biểu hiện một cái chào truyền
thống.

“Một người được tái sinh bao nhiêu lần trong một đời khốn khổ?”
Cha nó hỏi chung chung như thế.

Mẹ không có trên giường. Có đồ ăn dành cho chúng tôi trên bàn. Bà
đã đi trước khi chúng tôi dậy, thau hàng của bà không còn trên tủ chè.
Ba vẫn ngủ trên giường, cặp chân to tướng vươn dạng ra, cánh tay
ông lòng thòng ở mép giường.

Cha Ade trông dễ sợ.

“Mày ở đâu cả đêm hả?” Ông hỏi con mình. “Sao mày không về nhà?
Mẹ mày muốn bệnh vì lo cho mày.”

Một màu tối bừng lên quanh ông. Ông vào phòng. Ade lùi vào cửa sổ.
Cha nó ngồi trên giường. Tôi ngửi được nỗi thất vọng và lo âu trong
mùi mồ hôi trắng đêm của ông. Linh hồn ông có mùi nồng của kẻ đã
thực hiện nghi thức cúng tế, tâm sự với tổ tiên và cố giao tiếp với các
vị thần. Tâm hồn ông thay đổi và bí hiểm. Ông làm căn phòng tràn
đầy nỗi sợ. Ade đứng ở cửa sổ, dường như rực lên với ánh hào quang
của tâm tính cha nó. Nó không biểu lộ nỗi ân hận hay nổi loạn. Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.