CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 71

MƯỜI BA

TÔI HIỂU BA ĐÃ RA NGOÀI LÚC SỚM ĐỂ KIẾM VIỆC. Mẹ

đã kiệt sức vì tìm tôi, vì bữa tiệc, mọi chuyến đi bộ, lo lắng, rồi nấu
nướng. Sáng đó bà mang cái bàn nhỏ chất đồ tạp hóa ra trước nhà. Bà
ngồi trên ghế đẩu với tôi và than vãn chán chường về hàng hóa. Bụi
bay vào mắt, nắng nóng dữ dội trên da thịt. Chúng tôi không bán
được món nào.

Đến trưa, mấy người cho ba vay tiền để mua đồ uống đến đòi nợ. Họ
dọa xiết hàng của mẹ. Họ lảng vảng đến chiều. Mẹ xin họ đợi ba về,
nhưng họ không chịu. Điều làm mẹ khó chịu là thực ra các chủ nợ
đều là người trong khu nhà chúng tôi, kẻ có mặt trong bữa tiệc, kẻ đã
say khướt với rượu của chúng tôi và đã ói ra bậu cửa sổ nhà chúng
tôi. Kẻ to tiếng nhất trong họ thực ra phải có trách nhiệm vì đã làm
gãy lưng ghế và làm bể nát hai cái ly. Còn chủ nợ khác mà chúng tôi
biết sau này, là Bà chủ Koto. Bà là người duy nhất không đến rề rà về
món nợ. Còn mấy kẻ khác thì lảng vảng gần quầy hàng của mẹ, chiếm
đoạt hàng quà buôn bán của bà.

Buổi chiều mẹ bắt đầu ho. Mắt bà bị viêm vì bụi rồi cứ lảo đảo mỗi
khi đứng dậy. Lúc ra sân sau bà hơi lắc lư, như việc không thu hút
được khách hàng và việc không thoát được các chủ nợ làm bà xây
xẩm. Rồi tôi để ý khi bà quay lại, mắt bà trở nên khác lạ. Hễ sau khi
than vãn tuyệt vọng với các vị khách tiềm năng thờ ơ của thế giới, là
cặp ngươi bà đảo về phía đuôi. Khi chiều xuống, gió đổi hướng, rồi
cơn ớn lạnh luồn lách vào mặt trời khuất dạng, thì mẹ bắt đầu run rẩy
trên ghế đẩu, răng va vào nhau lập cập. Bà ngoan cố gắng sức tiếp tục
bán tạp hóa, run rẩy trong cơn gió độc, mặt bà căng thẳng, mũi rịn mồ
hôi, mắt hơi lạc thần. Người đàn bà cạnh đó để ý sự thay đổi của bà,
khuyên bà đi nghỉ, nhưng bà không nhúc nhích. Chúng tôi ngồi đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.