CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 78

Tôi vội về, nhóm lửa, nấu nước trong cái chảo mẹ đã làm cháy. Bà
chủ Koto đến ngay sau đó. Bà rửa và nấu lá cây. Chúng tôi lên phòng.
Mẹ vẫn trên giường. Màn sương trên người bà hầu như đã tan mất. Bà
chủ Koto cố nhét lá vào miệng mẹ, nhưng chúng chỉ nằm ở môi. Sau
đó bà đổ nước cất ra cái tách, thêm dầu đen với ogogoro, ngửa đầu
mẹ lên cố cho bà uống. Mẹ uất lên, Bà chủ Koto gọi giật giọng tên bà
như phát nhát roi. Bà tiếp tục gọi giật tên mẹ, kêu hồn bà về với chất
giọng như tiếng chim lạ thường.

Sau một lúc, mẹ mở mắt nhìn Bà chủ Koto, rồi đến tôi.

Bà nhìn chúng tôi và lẩm bẩm vô thức. Mắt bà cứ mở, bất động, trống
rỗng. Nỗi đau buồn làm tôi lăn ra sàn, đấm đá loạn xạ rồi than van vì
tôi nghĩ mẹ chết rồi. Sau đó, từ một khoảng cách lớn, tôi nghe mẹ nói
bằng giọng yếu ớt “Tôi thấy con mình ở cõi chết. Azaro?”

“Dạ?”

“Con làm gì ở đó vậy?”

“Con đây, mẹ,” tôi nói.

Mẹ nhìn tôi. Bà chủ Koto đút thêm cho mẹ thảo dược hỗn hợp.

Sau đó, bà cho mẹ húp thêm cháo tiêu, rồi dựng mẹ ngồi thẳng dậy.
Bà kêu tôi nói chuyện với mẹ, chỉ cứ nói chuyện thôi, trong lúc tôi nói
bất cứ điều gì nghĩ ra được, thì màn sương trên người mẹ chuyển màu
rồi từ từ tan biến.

“Khói đi hết rồi!” Tôi kêu lên.

Bà chủ Koto mở cửa lớn và cửa sổ, ánh sáng và không khí tràn ngập
phòng. Mẹ đang ngủ ngồi, đầu lắc lư về phía trước. Chúng tôi xoải
người bà ra. Tôi lắng nghe nhịp thở đứt quãng của bà. Lát sau, Bà chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.