CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 10

Đầu tiên Tân Địch rất ngạc nhiên, rồi sau đó cười to, rất vui vẻ khi có

thể nói ra câu này, “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi cũng chưa sẵn sàng”.

Đới Duy Phàm không hề cảm thấy bị đả kích, “Hôm ấy là do anh sai.

Chúng ta có thể thử làm lại từ đầu”.

Nhắc đến hôm ấy, Tân Địch lại cau mày, đang định nổi cáu thì một

giọng trầm trầm vang lên phía sau cô, “Tiểu Địch”.

Tân Địch quay lại, một người đàn ông cao ráo mặc áo sơ mi màu gạo

đang đứng gần đó, kéo một chiếc va li màu cà phê đậm và một túi laptop
được làm thủ công rất xinh xảo, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, trên
gương mặt gầy gầy là một đôi mắt sâu thăm thẳm, bình thản và sáng rỡ,
dáng vẻ không hề thua kém Đới Duy Phàm vốn có bề ngoài xuất sắc như
một ngôi sao.

Tân Địch vui sướng đến mức kỳ quặc. Cô hét lên một tiếng rồi lao

đến, “Lộ Phi, là anh thật sao? Sao về mà không gọi điện trước cho em?”.

Lộ Phi đặt va li xuống, nắm lấy tay cô rồi mỉm cười. Anh là người đàn

ông trẻ có vẻ lạnh lùng, lúc này chỉ hơi mỉm cười mà ánh mắt đã dịu dàng
hẳn, “Xem như là một bất ngờ nho nhỏ đi, Tiểu Địch”.

Cảnh tượng trùng phùng vui vẻ ấy khiến Đới Duy Phàm hơi ngớ

người.

Di động của Tân Địch réo vang. Cô lấy ra xem, là Tân Thần, em họ cô

gọi đến, “Thần Tử, gì thế?”.

Nghe cô gọi cái tên ấy, Lộ Phi ngắt tiếng chuông di động reo vang

cùng lúc của mình, lặng lẽ đứng đợi một bên.

“Địch Tử chị về rồi à? Nhớ tưới hoa giúp em. Hôm nay em phải đi.

Chỉ cần không mưa thì cách ngày tưới một lần. Dùng trong bể ngoài ban

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.