CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 152

Khi đó Bruce nằm cùng một bệnh viện với cô, biết cô kiên quyết

không hé lộ số điện thoại người thân nên cho đến khi ra viện cũng không ai
đến thăm cô. Thỉnh thoảng nghe cô gọi điện cũng đều cười bảo “Đúng, vẫn
đang chơi ở Tây An, mấy hôm nữa sẽ về, tất cả đều ổn”. Ra viện rồi, cô tự
mua vé tàu hỏa về nhà, nghĩ chắc việc nhà không yên ổn lắm nên không
muốn nhắc đến chuyện đó nữa, “Hợp Hoan, tôi ở đây khoảng nửa tháng
nữa, mọi người vẫn sắp xếp đi chơi núi ở đây chứ? Tôi cũng muốn tham
gia”.

“Thứ bảy có kế hoạch đến một ngọn núi cao hơn mực nước biển bảy

trăm mét ở ngoại ô. Cậu lên trên diễn đàn đăngký đi”.

“Tôi chưa thử đi chơi núi trong thời tiết này bao giờ, xem có chịu nổi

thử thách này không”.

“Bên đó là vùng núi hẻo lánh, khí hậu khá mát mẻ, nhưng cũng phải

xem thời tiết thế nào đã. Haizz, hình như sắp mưa rồi”. Tân Thân đã quen
với thời tiết ở đây, ngẩng lên thấy bầu trời nặng nề không trăng không sao,
mơ hồ cảm thấy những tầng mây xám xịt đang kéo đến.

“Mưa thì tốt quá!”. Bruce hứng chí nói, “Tôi nhớ hình như là mười

năm trước, kỳ nghỉ hè năm ấy có một trận mưa tối trời tối đất. Về sau đi
đâu tôi cũng chẳng thấy kiểu mưa như thế nữa. Trên đường phố toàn là
nước, những nơi sâu nghe nói có thể bơi được. Tôi và em gái len lén trốn ra
ngoài chơi đánh nhau dưới nước với người ta. Lúc xe hơi đi ngang, nước
bắn lên cao lắm. Nghiện quá đi mất”.

Nhắc đến con bão đặc biệt được mệnh danh trăm năm mới có một lần

ở thành phố này, Tân Thần sững người. Tất nhiên là cô có ấn tượng với nó.

“Năm đó tôi gần mười ba tuổi, chắc chị mười lăm nhỉ?”. Bruce hí

hửng quay sang cô, “Nếu chị cũng nghịch nước trên phố, chưa biết chừng
khi chúng ta đã thấy nhau rồi cũng nên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.