CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 154

nghe CD. Ngước lên nhìn ô cửa sổ tầng năm kia, cuối cùng ánh đèn bật
sáng, anh biết Tân Thần đã vào trong nhà.

Lại một tràng sấm đùng đùng quét qua. Anh nghĩ, tuy lúc nãy cô trả

lời chàng trai rất rõ rằng, cô “không sợ tiếng sấm lâu lắm rồi”, nhưng khi
sét đánh ngang, cơ thể cô cứng lại, đứng ngay tại chỗ, kỳ thực không có gì
khác với phản ứng mà trước kia cô từng kể anh nghe - “Em sẽ lấy chăn bịt
kín tai, nhưng lại không kìm nổi mà run bần bật đợi tiếng sấm tiếp theo
vang lên như bị ma nhập ấy”.

Thế nhưng, khi ban ngày cô đã nói rõ ràng rằng cô không còn là trách

nhiệm của anh nữa anh đã không tìm ra bất cứ lý do gì để quan tâm đến cô
như vào một đêm mưa mười năm trước nữa

Cơn bão to vào mười năm trước ở đây cũng bắt đầu sấm vang chớp

giật vào đêm khuya như thế này. Mẹ và chị anh vừa từ nước ngoài về thăm
nhà đã đi chơi biển, còn bố anh đi công tác ở Bắc Kinh, chỉ có mình anh ở
nhà. Khi tiếng chuông điện thoại reo vang thì anh đang say ngủ.

Trong ống nghe vẳng đến giọng nói yếu ớt của Tân Thần, “Lộ Phi, anh

nói chuyện với em được không?”.

Anh mơ mơ màng màng nhìn giờ, “Bây giờ là nửa đêm rồi! Tiểu

Thần, em không ngủ được hả?”.

“Em...”. Tân Thần có vẻ khó mở lời, hẳn nhiên cũng thấy đánh thức

anh dậy thế này là rất vô lý, dù sao chẳng phải là lần đầu cô ở nhà một
mình. Nhưng lại một tiếng sấm rền vang, cô không thể kìm được giọng nói
đang run lên của mình, “Cúp điện rồi, em sợ! Anh nói chuyện gì với em
đi”.

Lộ Phi bỗng tỉnh hẳn. Anh biết cha Tân Thần lại không ở nhà, mấy

hôm nay chỉ có mình cô, “Anh đến ngay. Đợi anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.