CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 158

khác biệt với người khác. Cô chưa bao giờ chia sẻ ký ức của mình với ai,
cũng không muốn ký ức của người khác quấy nhiễu mình.

Hoa cỏ trên ban công bị gió thổi ngả nghiêng. Mưa to quất xuống ào

ạt. Ánh chớp rạch thành hình chữ z chói mắt ở phía chân trời xa xa. Sau khi
chớp lóe lên, tiếng sấm đùng đùng kéo đến. Cô đứng thẳng, nín thở đợi
tiếng sấm tan đi, không còn co rúm người run rẩy như trước kia nữa.

Tất nhiên, cô bé sợ hãi đến độ không thế ngủ nổi trong tiếng sấm vang

chớp giật, cũng như chàng trai đội mưa chạy đến bên cô, đã đi xa theo dòng
thời gian rồi. Mỗi một người đều phải trưởng thành, cô cũng không phải
ngoại lệ. Cô chưa bao giờ khắc phục được nỗi sợ một thứ nào đó, nhưng
thuyết phục chính mình đối diện với nó từ lâu rồi.

Theo như tin tức của thành phố, cơn bão đêm mười năm trước đã lập

kỷ lục trong vòng một trăm năm qua. Nước mưa gần như điên cuồng đổ
xuống, từ một giờ sáng kéo dài đến hai giờ chiều hôm sau. Đường dây điện
ở khắp nơi bị gió giật đứt tung; nước ngập trên phố đã dâng đến ngang eo;
khắp nơi là những chiếc ô tô bị tắt máy chết đứng; những người ra ngoài từ
sáng bất đắc dĩ phải giương ô lội nước khó khăn; xe ba bánh trở thành
phương tiện giao thông hữu hiệu nhất; cả thành phố này rơi vào tình trạng
hỗn loạn, mất trật tự.

Một trận ngập úng nguy hại nghiêm trọng ấy đã xảy ra, thế mà thứ vẫn

cố chấp nằm lại trong ký ức Tân Thần, xua mãi không tan đi, lại là một
vòng tay ấm áp.

Hôm ấy, do từ đầu Tân Thần đã mặc áo ngủ thấm ướt ngồi trên giường

run rẩy, sau đó lại nhào vào lòng Lộ Phi người sũng nước khóc lóc một
trận, kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy hô hấp khó nhọc, đầu nặng
cổ họng đau. Lộ Phi sờ trán cô, nhiệt độ vẫn bình thường, “Trong nhà có
thuốc cảm không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.