CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 21

xe phải nổ lốp đến hai lần. Nhưng cũng chẳng có gì đáng nói. Tân Thần đã
quen với việc chấp nhận những sự cố trên đường đi. “Cũng tạm. Chuẩn bị
rất kỹ, còn những người bạn cùng đi đa số đều có kinh nghiệm đi xa rất
phong phú. Cơ bản cũng xem như là suôn sẻ”.

“Anh lại không biết từ khi nào mà em bắt đầu mê mẩn đi xa và trồng

hoa như vậy”.

“Cũng phải có sở thích gì để sống qua ngày chứ. Còn anh? Vẫn thích

nghe nhạc cổ điển và chơi cờ tướng quốc tế nhỉ”.

Trò chuyện với nhau rất bình thường và lịch sự, Lộ Phi vẫn giữ vẻ

bình thản, “Đúng, bây giờ em còn chơi cờ không?”.

Tân Thần lắc đầu, “Chắc đến cả luật chơi em cũng quên gần hết rồi”.

Trí nhớ cô rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba đã không còn chơi cờ
nữa. Cho dù có mấy cuộc thi trong trường đại học, người biết chơi quá ít,
gần như đăng ký sẽ có giải, nhưng cô cũng chẳng động lòng. Ngừng lại một
lát, cô vẫn hỏi: “Ở lâu à? Về để làm việc ư? Sao em không nghe Địch Tử
nói?”.

Lộ Phi trầm ngâm một lúc lâu: “Lần trước, mùa hè ba năm trước, anh

về từ Bắc Kinh, cũng đúng lúc em đi”.

“Lần đó…”. Tân Thần nhìn tô đu đủ trước mặt, quả thực ăn mà chẳng

biết mùi vị gì, trong lòng không khỏi nghi ngại không biết bao lâu vị giác
mới hồi phục lại được, “Ồ, em nhớ ra rồi. Em đi Tây An chơi”.

“Trùng hợp thế à? Hôm trước anh vừa gọi cho Tiểu Địch báo chuẩn bị

về, hôm sau em đã đăng ký đi du lịch Tây An. Anh xuống máy bay thì em
bỏ đi, thời gian rất chính xác. Hơn nữa…”. Anh nhìn cô chăm chú, chậm
rãi nói, “Em đi Tây An thật à?”.

Tân Thần nhìn anh vẻ kỳ dị, mím chặt môi không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.