CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 222

“Đừng nhúc nhích”. Tân Địch giữ cô lại, giúp cô thắt chiếc nơ bướm ở

eo, “Thế mới có phong cách đặc biệt chứ, hiểu chưa?’.

Tân Thần lắc đầu, “Em vẫn thấy mặc quần jean thì đẹp hơn”.

Tân Địch chán nản, đành nhìn Lộ Phi cầu cứu, “Nhanh lên, nói cho

con bé ngốc này biết, chiếc váy này đẹp hơn quần jean nhiều đi anh”.

Lộ Phi cố gắng để giọng mình giữ vẻ bình tĩnh, “Đúng, rất đẹp”.

Nhưng Tân Thần vẫn nhìn vào gương cười, “Mặc hai người nói gì, em

cũng không mặc cái này đi học đâu”.

Lộ Phi thở phào nhẹ nhõm. Anh thà mong cô bé ấy vẫn mặc quần jean

và giày thể thao đi học còn hơn. Một nét đẹp quyến rũ như thế nếu chỉ hiện
lên trước mặt anh, thì anh sẽ an tâm hơn. Suy nghĩ đó khiến anh gần như
thấy xấu hổ cho mình.

Tiếp đó, ngày nào Lộ Phi cũng đón cô khi tan lớp ôn mỹ thuật, đưa cô

về đến ngã rẽ gần nhà bác thì hai người chia tay. Sau khi kỳ nghỉ hè kết
thúc và bắt đầu đi học lại, từ thứ hai đến thứ sáu, Tân Thần đều học từ sáng
đến tối, chủ nhật ở nhà để Tân Địch ôn mỹ thuật nửa ngày, thời gian học
dày đặc. Hai người cũng ít gặp nhau.

Với Tân Thần, bà Lý Hinh rất nghiêm khắc nhưng cũng rất công bằng,

luật lệ cơ bản cũng như khi quản Tân Địch trước kia: Đi học và về nhà
đúng giờ, không đi lang thang ngoài đường, không qua lại với bạn trai
ngoài lúc học ra. Trong sinh hoạt thường ngày, có thể nói rằng bà chăm sóc
Tân Thần vô cùng chu đáo.

Tân Địch thường ngày ở trong trường, trong nhà chỉ có bác trai, bác

gái và Tân Thần. Mỗi sáng bà Lý Hinh làm một bữa sáng đầy ắp dinh
dưỡng cho ba người; Tân Thần tan lớp tự học buổi tối về nhà, trên bàn nhất
định sẽ có một bình sữa và một món ăn nhẹ. Hai người lớn đều không hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.