CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 239

cũng không che được phần bụng đã đội lên, hoang mang nhìn bức tường
trước mặt. Cô gái ấy bấy giờ đã mất đi sự nhanh nhẹn trước đó, sắc mặt tái
xám, khiến ông cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.

Buổi tối ông tìm cho họ khách sạn, bảo phục vụ lên đưa mảnh giấy

cho cô ấy. Một lúc sau, cô ấy xuống. Hai người ngồi đối diện, nhưng bỗng
thấy người kia có phần xa lạ, vòng tay thân mật khi xưa bỗng chốc trở nên
xa vời. Đại sảnh của khách sạn cũ kỹ vàng vọt bởi ánh đèn, vẻ mặt của
người này trở nên nhạt nhòa trong mắt người kia.

Tân Khai Vũ ngỡ mình đã hạ quyết tâm gánh vác trách nhiệm mà cuộc

sống đã phũ phàng ném cho ông, nhưng lúc này đây lại do dự. Ông trầm tư
một lúc rồi quyết định không cho mình cơ hội hối hận, nói với cô ấy: “Em
ở lại đi. Chúng ta đợi đủ tuổi rồi sẽ kết hôn”.

Cô ấy rung động, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi, nhưng chẳng nói gì

mà chỉ lắc đầu, lắc đầu mãi. Ông không biết sự cự tuyệt ấy khiến ông đau
khổ hay là nhẹ nhõm vì được giải thoát nữa.

Ông ra khỏi khách sạn, gió thu bên ngoài lồng lộng, đã thấy chớm

lạnh. Ông kéo cao cổ áo, lang thang mãi đến tận khuya rồi mới về nhà. Cha
mẹ vẫn trách mắng ông, nhưng ông như lờ đờ, hoàn toàn không phản ứng
lại.

Từ đó về sau, họ không còn gặp riêng nhau nữa. Khi cha mẹ bế đứa trẻ

sơ sinh từ bệnh viện về, lần đầu tiên ông cảm nhận được, năm ông mới hơn
mười chín tuổi, đã thành một người cha, đứa bé đang ló phần đầu bé xíu ra,
có một mái tóc đen nhánh kia mang trong mình một nửa huyết thống của
ông. Chỉ một lần ham vui mà đã kết thành một sinh mệnh bé nhỏ, ông chỉ
thấy kỳ diệu và hoang mang.

Cơ hồ như trong chớp mắt, đứa bé sơ sinh đã lớn lên thành một cô gái

xinh đẹp, ngồi cạnh ông, thẫn thờ nhìn ly bia cầm trong tay, dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.