CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 240

quên mất lúc nãy vừa hỏi gì, càng không biết được câu hỏi đó đã gợi lên ký
ức sầu não trong lòng bố cô.

Tân Khai Vũ biết, con gái ông có tâm sự. Ông vốn cố gắng chiều

chuộng cô, ít nhiều muốn bù đắp cho cô gái bị bắt ép kết thúc tuổi xuân quá
sớm để đối diện với những khó khăn của cuộc đời; nhưng đồng thời ông
cũng cố gắng dung túng cả bản thân, thật không thể xem là người cha tốt có
trách nhiệm được.

“Bố và mẹ con, chắc là mối tình đầu của nhau”.

Tân Thần quay lại nhìn bố. Thực ra cô cũng không biết mình định hỏi

gì. Mà hỏi để làm gì? Lúc nhỏ ông bà nội và bố yêu chiều cô, không có mẹ
cũng chẳng khiến cô quan tâm lắm. Về sau lớn hơn, gặp thoáng một lần với
người phụ nữ tự nhận là mẹ, thế mà lại không có can đảm quay về xác nhận
với người cha vốn chưa một lời nhắc đến.

Họ đều rất trẻ hoàn toàn khác với phụ huynh của chị họ và các bạn

học của cô. Sau khi trưởng thành rồi, cô đành nghĩ, chắc chỉ là một sai lầm
thời trẻ của họ, sau đó ai nấy cũng quên lãng. Là kết quả của sự sai lầm ấy,
có hỏi cũng chỉ thêm khó xử hoặc thương cảm mà thôi.

Mọi người đều dè dặt đối xử với cô bằng thái độ dịu dàng, bao dung,

tránh vấn đề đó, chỉ sợ đụng đến tâm sự của cô. Cho đến khi mẹ của Phùng
Dĩ An đột ngột tìm đến cô, cô mới phát hiện ra một cách lạ lùng rằng, thì ra
không có mẹ, trong mắt người khác, lại là khiếm khuyết bẩm sinh.

Nghe câu đó từ chính miệng Tân Khai Vũ, cô bỗng thấy lòng nhẹ

nhõm. Thế thì lúc đầu họ cũng có tình cảm, hơn nữa lại là những tháng
ngày tuyệt đẹp của mối tình đầu. Ai có thể quy kết mối tình say đắm cuồng
nhiệt thời trẻ thành một sai lầm không nên xảy ra được?

Cô chạm ly bia của mình với bố, “Bố, con chỉ cần biết thế là đủ rồi.

Chẳng ai dám đảm bảo sẽ đi trọn đời với ai được. Chẳng có gì đáng tiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.