CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 265

định lát nữa mới nói chuyện nghiêm túc, “Thưởng em nhé. Thích ăn gì?
Anh đưa em đi”.

“Không được rồi, em đã nhận lời hai bác thi xong phải về nhà. Nếu

muộn thì họ sẽ lo lắng mất. Hôm nay không ăn được. Đợi em thi xong hết,
nghỉ hè thì sẽ chơi thoải mái hơn. Ôi, Lộ Phi, kỳ thi thử của trường em làm
bài cũng được lắm. Em sẽ dồn lại, đến lúc đó anh thưởng em luôn thể nhé”.

Lúc này cô rất ngoan hiền, mà Lộ Phi chỉ thấy chua xót. Thật sự phải

từ bỏ nụ cười ngọt ngào đó sao? Anh gượng cười: “Em muốn thưởng gì?
Nói anh nghe xem”.

“Đợi nghỉ hè rồi em muốn ra biển chơi. Em chưa được nhìn thấy biển.

Bố lúc nào cũng bảo đưa em đi mà cứ bận suốt”. Nhắc đến bố, tâm trạng cô
bỗng hạ xuống nhanh chóng, cô cúi đầu giơ chân đá văng nước đọng trên
đường.

Lộ Phi đưa di động cho cô, “Gọi điện cho bố em đi”.

Bố cô thường xuyên gọi điện về. Hai bác cũng khuyến khích cô gọi

cho ông, nhưng trước mặt họ, cô nói gì cũng ít nhiều bị bó buộc, thế là vội
vàng gọi cho Tân Khai Vũ. Hai cha con họ khi nói chuyện thường nói rất
nhanh lại cười hi hi ha ha suốt, cô cứ cười to rất sung sướng.

Lộ Phi dừng chân, che ô cho cô. Cô đang nói gì, anh hoàn toàn không

để ý, chỉ nhìn chăm chú gương mặt sinh động, tràn đầy niềm vui ấy. Thời
tiết âm u, ánh đèn vàng vọt, nhưng nụ cười của cô rất rực rỡ đáng yêu. Anh
của ngắm đôi lông mày đen nhánh của cô nhướn lên, rèm mi rậm dài khẽ
lay động theo mỗi lần chớp mắt, thỉnh thoảng còn nhăn mũi làm xấu, sau
đó lại cười to, lúm đồng tiền trên má trái ẩn hiện, hàm răng trắng muốt lấp
lánh trong màn mưa mờ mờ. Anh nhìn chăm chú từng đường nét trên mặt
cô như đang phác họa ngay cả thay đổi dù nhỏ nhất trên mặt cô, dường như
muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trái tim mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.