CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 290

mặt, còn cô cứ nghe theo lời Đinh Hiểu Tình, lúc đó chỉ chú ý đến tên
người thiết kế và vẽ tranh nằm ở một góc là Tân Địch.

Kỷ Nhược Lịnh chậm rãi quay lại, nhìn Lộ Phi. Hai người nhìn nhau,

trong đôi mắt vốn sâu thẳm và trầm tĩnh của anh ánh lên tình cảm phức tạp
không thể nói nên lời. Cô bỗng hiểu ra tất cả.

“Nikon D80, máy này cũng được”. Nghiêm Húc Quân quan sát chiếc

máy ảnh trên tay Tân Thần bằng con mắt nhà nghề, “Lão Đới nói với anh là
em nhận xử lý hình ảnh của công ty cậu ta. Cuối cùng chúng ta đã có cơ hội
hợp tác. Đúng là lãng phí quá, Tân Thần. Nếu lúc đầu, em muốn ở lại Bắc
Kinh, chắc chắn đã phát triển tốt hơn bây giờ, đâu cần phải xử lý mấy cái
quảng cáo tầm thường của lão Đới”.

Đới Duy Phàm đã quen thân với anh ta từ lâu, hai bên nói năng không

khách sáo gì, nên lập tức dùng cùi chỏ huých vào người anh ta một cái,
“Này, chưa bảo cậu mập mà cậu đã nói linh tinh. Cậu là nhiếp ảnh gia
thương mại thôi, tưởng mình là nhà nghệ thuật vĩ đại à”.

Nếu là lúc khác thì Tân Địch đã cười nhạo Nghiêm Húc Quân rồi,

nhưng lúc này cô lại tỏ ra ngạc nhiên, “Thần Tử, em đến Bắc Kinh tìm việc
rồi à?”.

Tân Thần giao máy lại cho Lâm Lạc Thanh, uể oải đáp: “Chuyện lâu

lắm rồi”. Cô nhìn Tân Địch, vẻ mặt bình thản nhưng ý tứ lộ ra trong ánh
mắt rõ ràng là muốn bảo chị đừng hỏi về chuyện này nữa. Tân Địch lập tức
im miệng.

Nhưng Lộ Phi lại lên tiếng: “Tiểu Thần, em đến Bắc Kinh lúc nào?”.

Ánh mắt Tân Thần nhìn lướt qua Lộ Phi và Kỷ Nhược Lịch nãy giờ

vẫn nhìn cô đăm đăm, vẫn giữ nụ cười ấy, hờ hững nói: “Em quên rồi, quan
trọng sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.