CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 291

Nghiêm Húc Quân cười bảo: “Tân Thần, thế mà cũng quên, chính là

năm mà em tốt nghiệp ấy”.

Nụ cười trên môi Tân Thần vụt tắt, lườm anh ta một cái vẻ cáu giận,

“Mọi người làm việc đi. Lạc Thanh, chúng ta đến nhà thờ Đông Chính
trước mặt kia đi”.

Cô chẳng nhìn một ai, quay người bỏ đi. Lâm Lạc Thanh đương nhiên

có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ bỗng nhiên bao phủ. Cậu mỉm
cười, nhấc giá máy ảnh lên, gật đầu chào Lộ Phi rồi sải bước đi the

Nghiêm Húc Quân đã lĩnh giáo sự bướng bỉnh và buồn giận thất

thường của Tân Thần, anh ta cảm thấy đó là đặc quyền của những cô gái
xinh đẹp, không quan tâm lắm, nhưng thấy Tân Địch nhìn mình chằm chằm
thì khó tránh khỏi thắc mắc, “Hả, Tân Địch, em lại nhìn anh bằng ánh mắt
tố cáo tội dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên à. Lúc đó cô ấy đã là người lớn rồi,
đến Bắc Kinh tìm việc, anh giới thiệu cho công việc thiết kế đồ họa trong
tòa soạn tạp chí thời trang, kỳ thử việc cũng vượt qua rồi, đãi ngộ rất tốt.
Người ta còn có ý mời cô ấy thử làm người mẫu nữa, hẹn tuần sau sẽ đăng
ký. Vốn hôm đầu còn ổn thỏa, đến ngày hôm sau đại tiểu thư ấy chả biết bị
gì mà bỗng nói không có hứng, xách hành lý bỏ đi luôn”.

“Xin hỏi, lúc đó khoảng tháng mấy?”. Lộ Phi hỏi, giọng trầm khàn.

Nghiêm Húc Quân ngẫm nghĩ, “Không rõ lắm. Có điều hôm tôi đưa

cô ấy đến ga tàu, Bắc Kinh có một trận bão cát, chắc khoảng tháng ba,
tháng tư gì đó”.

Sắc mặt Lộ Phi nặng nề, còn Tân Địch bỗng đờ đẫn.

Tháng ba năm ấy, Tân Thần đang học học kỳ hai năm thứ tư, trong

một tối cuối tuần ăn cơm ở nhà bác, cô bỗng nói định đi nơi khác tìm việc.
Tân Khai Minh kinh ngạc, hỏi cô cụ thể là đi đâu. Cô cười đáp: “Cơ hội tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.