CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 390

cứ bấm mãi không ngừng. Tiếng chuông dội vào căn nhà trống nghe rất
chói tai, cô đành đứng lên ra cửa. Nhìn qua lỗ khóa, chỉ thấy người đang
đặt tay lên chuông cửa là Phùng Dĩ An. Anh ta mặc áo sơ mi sọc xanh
trắng, môi mím chặt, toát ra vẻ nghiêm nghị xa lạ.

Khi lại đứng trong cơn bão cát, Tân Thần nhận ra, trong cuộc sống của

Lộ Phi đã xuất hiện một gương mặt khác, vòng tay từng ôm cô thật chặt
cũng có thể đã thuộc về người khác rồi.

“Cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi à?” Phùng Dĩ An đứng trước cửa,

ánh đèn trong phòng chiếu lên người. Anh ra sa sầm mặt, giọng điệu không
thân thiện lắm. Chuông cửa bị anh ta nhấn một lúc lâu nên vẫn còn reo theo
quán tính, mãi một lúc sau mới ngừng.

Tân Thần nghĩ, không có nơi nào để cô được yên tĩnh một mình. Tay

cô giữ cửa, nói một cách phiền muộn: “Anh muốn gì, Phùng Dĩ An?”.

“Tại sao tắt máy, sợ tôi quấy rối em à?”. Anh ta sấn sổ hỏi.

Cô phớt lờ câu hỏi đó, “Em đang định đi, chúng ta xuống dưới thôi”.

Cô mở cửa định ra ngoài thì Phùng Dĩ An đã nhanh chân bước vào

trước “Ở đây cũng tốt, rất yên tĩnh. Chúng ta có thể trò chuyện với nhau”.

Tân Thần có vẻ xuôi tay bắt lực. Cô và Phùng Dĩ An đã quen nhau gần

hai năm, chính thức yêu nhau cũng hơn năm rồi, anh ta vốn cũng khá nho
nhã biết điều, về sau tuy biểu hiện hơi khác thường nhưng cô cũng chỉ cho
là tính khí công tử của anh ta phát tác, bây giờ khó tránh khỏi cảm thấy xa
lạ và bất lực trước người đàn ông chưa làm gì đã nổi giận ấy. Một áp lực vô
hình mà anh ta mang đến khiến cô cảm thấy căn nhà mấy hôm nay không
được thông gió bỗng bức bối hẳn, nên cô mở luôn cửa chống trộm, để gió
ngoài ban công thổi vào, sau đó nhìn anh ta, lẳng lặng chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.