CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 416

Buổi chiều anh gọi điện cho Tân Thần. Máy cô đã tắt, đến tối cũng

không thấy về nhà Tân Địch. Anh không hề biết cô đi đâu, nên lái xe đến
địa chỉ cũ gần như theo bản năng. Bên này có vẻ còn hỗn loạn hơn trước
kia, thế nhưng ô cửa sổ tầng năm nhà cô lại có ánh sáng.

Anh tưởng mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ đến cô bé

luôn nhạy cảm kia, bây giờ đang tỏ rõ tư thế dao súng có kề ngay trước mắt
cũng không sợ mà đối mặt với tất cả, thế mà lại về ngôi nhà trống kia để tự
gặm nhấm tâm sự, trái tim anh cứ thấy nhói đau. Do dự một lúc, anh quyết
định lên xem thế nào, cho dù cô không hoan nghênh anh đến quấy rối, cũng
không thể để mặc cô một mình đau khổ được.

Cửa nhà Tân Thần hé mở, một giọng nói đàn ông vẳng ra rất rõ. Gia

giáo nhắc nhở anh nên bỏ đi, thế nhưng anh lại làm chuyện ngược

Lộ Phi thẳng thắn thừa nhận anh đã nghe cuộc trò chuyện giữa cô và

Phùng Dĩ An lại khiến cô thấy bất lực, “Nghe thì cũng nghe hết rồi, anh
nhanh về đi”.

“Muộn quá rồi, ở đây không an toàn. Anh đưa em về”.

“Chẳng hiểu vì sao mà hình như em bỗng trở nên đắt giá quá, bạn trai

cũ cứ lần lượt tìm đến. Cảm ơn, ý tốt của các anh đã thoả mãn lòng hư vinh
của em, nhưng tần suất quá dày đặc khiến em không ứng tiếp nổi. Em thực
sự không chịu được, nên thôi không cần đâu”

Cô cười cười đùa giỡn, giọng bình thản che giấu châm biếm trong lời

nói. Lộ Phi nhìn cô thật kỹ - hai người chỉ cách nhau mấy bước, đều nhìn rõ
gương mặt của nhau, nhưng trong ánh mắt mỗi người lại là gương mặt quen
thuộc với vẻ mặt phức tạp khó diễn tả.

Cô không nhớ đã bao nhiêu lần nhìn anh thế này. Trong mắt cô, anh

từng nhìn cô chăm chú, mang theo một vẻ quyến luyến yêu thương rõ rệt;
anh từng mỉm cười, đôi mắt đầy ắp vẻ dịu dàng; anh từng đau khổ và bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.