CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 445

Còn anh, vẫn cố giữ hình ảnh một Tân Thần ngang bướng thích làm

nũng thuở trước. Nghĩ đến đó, mồ hôi anh bỗng rịn ra.

Bảo Mạt đã thuật lại đoạn đường về cuối cùng, “Thật hổ thẹn, tôi đấy

vừa xuống khỏi cao nguyên lại xảy ra chuyện, vừa đến đường cao tốc Liên
Hoắc đã thấy khó chịu, toàn thân tê dại, được đưa ngay vào bệnh viện. Vốn
dĩ trước khi xuất phát đã kiểm tra sức khỏe, chắc chắn khỏe mạnh rồi,
nhưng vừa đến bệnh viện đã khiến bác sĩ sợ chết khiếp, cho thở oxy, còn
viết đơn thông báo bệnh nguy hiểm cho tôi nữa. Cũng may Peter Đại Đế đi
cùng với tôi trước kia cũng học Y, tốt nghiệp xong đã chuyển qua đi bán
thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn là người chuyên nghiệp, hơn nữa có Hợp Hoan
cũng gặp qua tình huống này – trước kia cô ấy cũng nhận được thông báo
là bênh nguy hiểm và vấn là lúc còn đang một mình ở nơi khác. Mọi người
lên mạng tìm tài liệu, bàn bạc gấp với bác sĩ quen biết. Sau khi kiểm tra kĩ
lưỡng, chẩn đoán là “Blog nhĩ thất độ 1”, chỉ cần không lái xe quá mệt, chú
ý nghỉ ngơi thì sẽ không có gì nghiêm trọng. Truyền dịch xong, tôi ra viện,
bị tước quyền lái xe. Mọi người thay phiên nhau lái, trở về đây rất thuận
lợi, kết thúc hành trình khó quên. Cám ơn mọi người”.

A Phong đứng lên, gọi phục vụ mang rượu đến, “Hợp Hoan phải tạm

thời rời khỏi đây một thời gian, hôm nay cũng xem như tiễn cô ấy đi. Mọi
người hãy vui vẻ hết mình, không say không về”.

Lộ Phi lẳng lặng lui xuống, tìm chỗ ngồi bên dưới rồi bảo phục vụ

mang một ly rượu vang đến. Bên dưới chỉ có tiếng nhạc Jazz lãng đãng,
ánh nến lung linh, tranh tối tranh sang. Anh lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng đưa
ly rượu lên nhấm nháp từng ngụm.

Khách dưới lầu một lúc một thưa, còn tiếng cười trên lầu cách một

khoảng không gian văng vắng, không xa vời, phối với âm nhạc, khiến
người ta có cảm giác hoang mang trống trải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.