CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 461

Nằm đó không biết bao lâu, cô lại chìm vào một giấc mơ. Một mình đi

trên con đường tối tăm chật hẹp, xung quanh là sự yên tĩnh chết chóc, cô
chỉ có thể đi mãi đi mãi không ngừng, hai bên vẫn là cảnh vật xám xịt
không bao giờ thay đổi, phía trước không nhìn thấy điểm cuối, quay lại
cũng không thấy đường đâu. Đi một cách tuyệt vọng, nhưng không thể nào
dừng lại.

Tiếng chuông di động khiến cô choàng tỉnh. Cô vẫn nằm đó, đến khi

hồi phục lại khả năng hoạt động mới gượng dậy lấy di động đặt lên bàn
uống nước. Lộ Phi gọi đến. Cô bấm nút nghe, giọng anh vẳng tới, “Tiểu
Thần, giờ anh đến đón em đi ăn được không?”.

Vốn dĩ cô phải cảm tạ cú điện thoại đó đã đưa cô ra khỏi cơn bóng đè,

nhưng giọng nói vốn ấm áp trầm tĩnh của anh lại khiến cô tự dưng nổi giận.
Cô hét lên: “Tôi không ăn, không ăn!” rồi tắt máy, ném điện thoại lên bàn.
Thân máy và lớp kính trên bàn uống nước chạm nhau phát ra âm thanh chói
tai, cô giật bắn mình rồi mới bình tĩnh trở lại, đưa tay bịt mắt mình, tâm
nguội ý lạnh hoàn toàn.

Đêm dần buông, trong nhà yên tĩnh đến mức khiến cô có cảm giác

nghẹt thở. Cô bò dậy bật đèn rồi mở tivi, sau đó lại nằm xuống ghế.

Lúc cô sửa lại nhà mình đã bỏ không mua tivi, khi rảnh rỗi chỉ xem

truyền hình trên mạng bằng máy tính. Trên màn hình tivi đang chiếu một
tiết mục tổng hợp, MC và khách mời nói chuyện cười nói rất náo nhiệt,
cũng khiến cho nhà có thêm chút sinh khí.

Cô dần dần bình tĩnh lại, chỉ nghĩ rằng công việc cô nhận đã làm xong

cả rồi, cũng không định nhận tiếp việc mới để ràng buộc mình, e rằng sau
này đành phải chờ đợi trong rảnh rỗi thôi. Cô xưa nay không nóng vội lắm,
bây giờ bỗng không thể chấp nhận cảnh phải chờ đợi mà không có thời hạn
cụ thể trong thành phố này nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.