CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 561

Câu nói ấy cũng khiến cô cuối cùng nhận ra, dù có vẻ thoải mái thế

nào, cô và những đứa trẻ khác cũng không giống nhau. Trước đó cô ở nhà
bác, thấy bác gái đêm nào cũng vào đắp chăn cho chị họ Tân Địch, ít nhiều
cũng có chút hâm mộ.

Mẹ cô từ lúc sinh cô ra đã không tồn tại, cuộc sống của cô có một lỗ

hổng vô hình, mà người mẹ ấy lại đột ngột xuất hiện trong một ngày mùa
hạ, sau đó lặng lẽ biến mất, thứ để lại cho cô chỉ là chướng ngại về giấc ngủ
cứ đeo bám cô mái. Lỗ hổng ấy trở nên rõ ràng, không thể nào phớt lờ được
nữa.

Cô không nghĩ đến nữa, chỉ lắc đầu, “Em không muốn mừng sinh

nhật. Đưa em đi xem phim đi, ra ngoài chơi, nhưng đừng nhắc đến sinh
nhật, không cần bánh kem, không cần nến, không cần quà, không cần gì
hết!”

Lộ Phi hiểu ngay, xoa đầu cô thương xót, khẽ gật đầu. Anh không còn

nhắc sinh nhật với cô nữa. Nhưng lúc họ còn ở cạnh nhau, này hôm ấy, anh
luôn bớt chút thời gian, chạy đến bên cô.

Anh gắng sức chiều chuộng, che chở cho sự yếu đuối thỉnh thoảng bộc

lộ của cô, nhưng anh làm sao có thể biết được, cảm giác không an toàn của
cô ngày một lớn dần.

Khi bố cô bị người ta tố cáo, chính mắt cô trông thấy cơ quan Kiểm

sát đưa ông đi để kiểm tra, cho dù được bác ôm ấp an ủi cũng không thể
nào kiềm chế nỗi hoảng sợ bất an trong cô. Cô chỉ sợ lại một vết khuyết
xuất hiện rồi lan rộng, cuộc sống của cô trở nên nát bươm, không cách nào
chắp vá hoàn chỉnh được nữa.

Đến Lộ Phi ra đi, mọi phản ứng của cô đều tuyệt vọng. Ngang ngược

không chịu buông tay, vung móng vuốt lên túm lấy tim anh, chỉ hy vọng để
anh nếm được nỗi đau giống cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.