CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 87

Tân Thần không ngờ Lộ Phi lại nói đừa với mình nên cười hi hi.

“Gần đây còn gặp ác mộng không?”.

Nụ cười của cô thoắt nhiên biến mất, lộ ra vẻ lo âu trẻ con, do dự một

lúc rồi thì thào: “Bố em nói không sao, chỉ là mơ mà thôi. Nhưng bạn em
bảo đã hỏi bà nội bạn ấy, đó là bóng đè, có lẽ đã có quỷ bám theo em thật”.

“Bậy bạ! Ma quỷ ở đâu ra!”. Lộ Phi khẽ trách móc, “Cứ quy kết

những thứ mình không biết cho ma quỷ thần thánh, vừa không khoa học lại
chẳng có ý nghĩa gì”.

Cô lại thè lưỡi ra vẻ bài lên lớp đó, “Cảm ơn đáp án tiêu chuẩn của

anh”.

“Anh đưa em đi khám bác sĩ vậy. Đáp án của bác sĩ còn uy quyền hơn

anh nhiều”.

“Không. Em ghét vào bệnh viện, ghét ngửi mùi thuốc. Ngày mai

trường lại bắt đầu học thêm. Kỳ nghỉ sắp hết rồi. Bây giờ có người hẹn em
đi xem phim. Em đi đây, tạm biệt”.

Cô nhanh nhẹn chạy ra khỏi khu nhà, những cánh hoa cứ rơi xuống…

người cô. Lộ Phi nhìn theo bóng dáng ấy, không kìm được mà bật

Tân Địch cũng oán thán vì kỳ nghỉ kết thúc sớm quá. Cô và Tân Thần

sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp rồi. Trung học trọng điểm quản quá nghiêm
trước nay quy định lớp tốt nghiệp phải kết thúc kỳ nghỉ sớm để bắt đầu đi
học. Cô vừa vẽ phác họa vừa than phiền, “Chế độ giáo dục kiểu chăn vịt
thế này đúng là không hợp lý, biến học sinh thành người máy cả rồi”.

Lộ Phi đừng sau lưng cô, thấy cô vẽ vẫn là Tân Thần được mệnh danh

là “người mẫu ngự dụng”: Gương mặt nghiêng nghiêng tròn trĩnh tươi tắn,
tóc buộc thành một dải nho nhỏ, mày đạm mi dài, đôi mắt to nhìn lên trên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.