CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 121

Nhân viên nói: “Chú Tưởng, chú không thể như vậy, đây đều là tiền

mồ hôi nước mắt của chị Tưởng!”

Tôn Hoài Mẫn luôn đứng trong cửa mở miệng, nói: “Đây là tiền

phúng điếu của cô tôi, thực ra cũng nên đưa cho chú tôi.”

Ông già la: “Có nghe không hả, đây là tiền phúng điếu của vợ tao!”

“Vợ nào của ông?”

Một bên truyền tới một giọng nói, mọi người nhìn hết sang.

Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn hơi thay đổi, lùi ra sau tường.

Tưởng Tốn nói: “Để tiền xuống.”

Ông già nổi giận đùng đùng: “Mẹ mày nằm viện tao móc hết tiền mua

quan tài ra, tiền này nên thuộc về tao!”

“Tiền mua quan tài của ông là bao nhiêu?”

“Không nhớ rõ!”

Hạ Xuyên đã nhận ra ông già đó.

Ông già trong xe năm, sáu mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, mặc âu

phục màu xám.

Hôm qua ông già này còn rao hàng ở Lạc Đạo Ổ: “Biết mộ Tào Tháo

không? Đây chính là thứ đào lên từ trong mộ Tào Tháo đấy…”

Thì ra ông ta chính là ông bố hám tiền không có nhân tính trong

truyền thuyết kia của Tưởng Tốn.

Tưởng Tốn cười khẩy: “Ông đúng là không biết xấu hổ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.