Cô phủi phủi tuyết trên người Vương Tiêu, cởi khăn choàng của mình
quấn cho Vương Tiêu, nói với hai người phía sau: “Xe tôi đậu ở cổng vào
Linh Tuyền, nếu đi tới đó từ con đường này thì phải mất nửa ngày, các anh
ai cõng Vương Tiêu đi?”
Hạ Xuyên đẩy A Sùng một cái: “Đi!”
A Sùng đi tới trước mặt Vương Tiêu. Tưởng Tốn cho rằng anh ta định
cõng cô ấy, lập tức tránh sang một bên, ai ngờ A Sùng chỉ ngồi xổm xuống,
nhìn chân Vương Tiêu.
Tưởng Tốn nói: “Nhanh lên một chút.”
“Đừng vội.” A Sùng nâng chân Vương Tiêu lên cử động một chút.
“Anh làm gì thế?”
A Sùng không đáp. Hạ Xuyên nói: “Để cậu ta xem thử trước đi, cậu ta
là bác sĩ.”
Tưởng Tốn không nghe rõ: “Cái gì cơ?”
Hạ Xuyên nói: “Cậu ta là bác sĩ.”
Tưởng Tốn quả thực không nhìn ra A Sùng giống một bác sĩ ở chỗ
nào…
Có điều, hai chữ “bác sĩ” sẽ không viết lên mặt, bây giờ ngược lại cô
yên tâm hơn một chút.
A Sùng chỉ kiểm tra một lúc, nói: “Không đáng ngại, ở đây đưa đến
bệnh viện quá tốn thời gian. Chúng ta đưa em ấy về biệt thự trước. Tôi có
mang theo hộp thuốc, xử lý một chút trước rồi đưa em ấy đến bệnh viện.”
Tưởng Tốn lập tức giúp Vương Tiêu nằm sấp lên lưng A Sùng.