CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 233

Nửa đậy nửa che, muốn nói lại thôi, rêu rao khắp nơi…

Còn không bằng lộ hết rồi!

Tám đời tổ tông nhà anh!

Cô cởi đồ ngủ, mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh một chút rồi mới đi

xuống lầu.

***

Dưới lầu.

Hạ Xuyên kéo một cái ghế ra ngồi xuống, nhìn hai tên trộm kia lăn

qua lăn lại, khóc kêu cha gọi mẹ, anh làm lơ.

Anh nghiến quai hàm, suy nghĩ từ từ thay đổi. Lát sau, anh lại liếm

khóe miệng một cái.

Không có vị.

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Hạ Xuyên nhìn sang.

Tưởng Tốn đã mặc áo len, quấn khăn choàng, mặc quần jean, chân

cũng mang giày thể thao màu trắng. Vẻ mặt cô hờ hững, giống như một
người không có việc gì.

Hạ Xuyên lại nghiến quai hàm, cười cười: “Báo công an?”

Tưởng Tốn nhìn quét hai tên trộm kia: “Ừm.”

Hạ Xuyên lấy di động ra, gọi 110.

Anh nói chuyện với bên kia, ánh mắt luôn chú ý Tưởng Tốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.