Tưởng Tốn nói: “Không ăn.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, đứng dậy đi vào bếp.
Anh tìm được một gói mì trong bếp, bỏ vào nồi, đập thêm hai cái
trứng gà, cắt lạp xưởng bỏ vào.
Tưởng Tốn kéo một cái ghế, ngồi xếp bằng, nhìn hai tên trộm chằm
chằm.
Hai tên trộm bị cô nhìn đến nổi hết cả da gà, nơm nớp lo sợ nói:
“Chị… chị hai…”
Tưởng Tốn nói: “Trông tôi lớn hơn anh à?”
Tên trộm đổi cách xưng hô: “Cô… cô hai…”
“Miệng mồm sạch sẽ chút!”
Hai tên trộm khóc không ra nước mắt: “Cô nương…”
“Muốn gọi hai người là công tử sao?”
Hai tên trộm quay đầu sang chỗ khác, ngậm miệng.
Hạ Xuyên bưng hai tô mì ra, tâm trạng vui vẻ nói: “Ồ, trò chuyện vui
vẻ nhỉ?”
Tưởng Tốn liếc anh một cái, trong lòng nén giận, phớt lờ anh.
Hạ Xuyên để một tô mì trước mặt cô, ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu
ăn miếng lớn. Trong chốc lát anh nghe thấy tiếng húp mì, ngước mắt nhìn,
Tưởng Tốn đang ăn một cách thô lỗ, miệng bóng nhẫy.
Hạ Xuyên cười cười, múc hết mì còn lại vào miệng.