CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 487

Hạ Xuyên cười một tiếng: “Chỉ thứ này à?”

“Ừ.” Tưởng Tốn nói, “Muốn ăn thứ gì có nước.”

“Ừm… Cổ họng em còn khàn.”

Tưởng Tốn cũng biết cổ họng mình còn khàn, cô huých Hạ Xuyên một

cái: “Lấy nước cho tôi.”

Chai nước suối nằm ở chỗ Hạ Xuyên có thể với tay tới, chỉ còn lại nửa

chai, cũng không biết là của ai uống dư. Hạ Xuyên lấy đưa cho cô. Tưởng
Tốn chống người lên một chút, vặn nắp chai ngửa đầu uống, cổ họng hơi di
động. Cô uống xong, bên môi có nước đọng óng ánh, Hạ Xuyên cầm lấy
chai và nắp, vặn lại giúp cô, kéo cô vào trong túi ngủ.

Lần này anh tiến vào rất chậm, cúi đầu nhìn nét mặt cô. Tưởng Tốn

túm cánh tay anh, luôn nhìn mắt anh, thở theo cùng anh, cùng lên xuống.

Cô xoay mình ngồi trên người anh. Anh xoa ngực cô, ánh mặt trời nở

rộ sau lưng cô, trên cao nguyên, cô đẹp đến thành kính, khoe khoang.

Lại thức dậy sau một giấc, mặt trời đã lên cao từ lâu, đã đến chính

giữa.

Tưởng Tốn nằm trên ghế phụ, lông mày khẽ nhíu. Hạ Xuyên tinh thần

sảng khoái, đưa một chai nước và nửa cái bánh mì tối qua cô ăn còn dư cho
cô, nói: “Ăn trước đi.”

Tưởng Tốn không ăn, uể oải không muốn động đậy.

Xe việt dã lắc lư lên đường lần nữa. Một tiếng sau, một dòng suối xuất

hiện. Hạ Xuyên dừng xe, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng, dẫn Tưởng
Tốn đi đến bên dòng suối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.