CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 666

Hạ Xuyên đi từng bước một về phía chỗ xe đậu.

Tưởng Tốn trốn trong tháp canh, nhìn bên kia qua cái lỗ, hô hấp vô

thức dừng lại. Vương Tiêu bên cạnh trong nỗi sợ sệt mang theo kinh ngạc
vui mừng, nhỏ giọng nói: “Bên kia có xe kìa, chúng ta trốn mau lên!”

Tưởng Tốn không để ý tới cô ấy, bình tĩnh quan sát bốn phía. Vị trí

đậu xe cách đám người khá xa, có đèn một chiếc xe sáng choang, chưa tắt
động cơ. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người Hạ Xuyên, cô chỉ
cần cẩn thận đi tới, đừng bị người khác chú ý là có thể thuận lợi lên xe.
Nhưng bây giờ Hạ Xuyên đang đi về phía chỗ đậu xe, sự chú ý của mấy
người đó cũng sẽ theo sang. Cô tùy tiện chạy qua, nói không chừng sẽ bị
người của đối phương bắt được, ngược lại uy hiếp Hạ Xuyên.

Tay Tưởng Tốn vịn tường, tường đất lồi lõm, cảm nhận thô ráp, cô vô

thức nắm chặt, bụi tường rơi xuống sột soạt, trong lòng nghĩ: Dừng lại,
dừng lại, dừng lại.

Như có cảm giác, người bên kia đột nhiên dừng chân, con dao nhỏ nhè

nhẹ quẹt cổ Từ Kính Tùng. Từ Kính Tùng sợ tái mặt: “Đừng… đừng mà…
Anh Hạ, dao… cẩn thận dao…”

Một đám người lại giơ đồ lên cảnh giác.

Tưởng Tốn nhân cơ hội, ra hiệu với Vương Tiêu một cái. Vương Tiêu

gật đầu, đứng sát tường, không đi theo ra ngoài. Tưởng Tốn khom người,
rón rén đi ra ngoài, âm thanh bên kia thành công che giấu tiếng động nhỏ
cô phát ra.

Rất nhanh, cô đi tới bên cạnh chiếc xe bán tải sáng đèn, cẩn thận mở

cửa xe.

Từ Kính Tùng vẫn đang nói: “Tôi xin thề, tôi bảo đảm, tôi sẽ không để

họ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.