CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1007

Không bao lâu, thái y liền chạy tới, ông bắt mạch cho Ban Họa:

"Mong Hầu Gia và Thế Tử yên tâm, Quận Chúa chỉ bị phong hàn, cần uống
thuốc, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, thì có thể khỏi. Nhưng mà..." Ông ta cẩn
thận nhìn sắc mặt Ban Hằng: "Quận Chúa bị lạnh, còn gặp phải một số kinh
hãi, trước khi khỏi hẳn, không nên xê dịch cũng không nên hóng gió."

Mặc dù Ban Hằng không đồng ý để Ban Họa ở Dung gia, nhưng hắn

phân rõ chuyện nặng nhẹ, nghiêm mặt nhẹ gật đầu, chưa hề nói phản đối.

"Thức ăn cần kiêng kị gì không?" Dung Hà biết Ban Họa có tật kén

ăn, mắt nhìn nàng nằm trên giường ngủ mê man, đưa tay dò xét trán nàng,
vẫn bỏng đến dọa người như cũ.

"Đồ có mỡ heo tạm thời không thể dùng. " Thái y sờ lên râu hoa râm

sợi: "Còn có đồ cay độc lạnh, cũng không có cửa vào."

"Đa tạ thái y, ta sẽ nhớ kỹ." Dung Hà tiếp nhận khăn tỳ nữ đã vắt kĩ,

nhẹ nhàng đặt trên trán Ban Họa. Ban Họa ngủ mơ mơ màng màng cảm
thấy trên đầu có thêm thứ gì, liền muốn hất văng nó ra.

Dung Hà bận bịu một tay đặt nhẹ trên khăn, một tay vỗ chăn mền,

giống như dỗ đứa trẻ, dỗ Ban Họa đến ngủ yên ổn hơn.

Ban Hằng chú ý tới động tác này của y, quay đầu nói: "Ta trở về trông

nom việc hạ nhân bên người gia tỷ thường mang tới, mấy ngày nay ta muốn
ở phủ Hầu Gia quấy rầy mấy ngày, Hầu Gia không ngại chứ?"

"Hoan nghênh đã đến."

Y nhìn Ban Họa đang ngủ mê, cũng không dám không chào đón.

Sau khi Ban Hằng rời đi, rất nhanh thuốc nấu xong rồi, Dung Hà đánh

thức Ban Họa, tiếp nhận chén thuốc tỳ nữ bưng tới, dùng thìa múc đưa tới
bên môi Ban Họa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.