Trong triều không có đại sự?
Chỉ sợ là khắp nơi đều có việc, tất cả mọi người giả bộ như không
nhìn thấy mà thôi.
Trường Thanh Vương nghe vậy lập tức nở nụ cười, giống như là
trưởng bối ôn hòa nhất, nói qua một số trò đùa, nhưng lại bận tâm tâm tình
tiểu bối, thưởng thức khai thác vừa đủ. Nếu Ban Họa không gặp giấc mơ kỳ
quái tối hôm qua, như vậy nhất định nàng sẽ rất thích Trường Thanh
Vương.
Nhưng bây giờ mặc kệ Trường Thanh Vương làm gì, trong đầu nàng
đều hiện lên một màn trong mộng.
Bởi vì lòng bàn chân dính máu, liền lau lên một thi thể kẻ khác, cứ
như dưới chân hắn ta giẫm lên không phải người, mà là một miếng giẻ lau.
Nàng cảm thấy tâm tính mình không có bao nhiêu thiện lương, nhưng
không có nghĩa là nàng có thể tiếp nhận một người lãnh khốc vô tình như
vậy.
"Họa nha đầu?" Trường Thanh Vương phát giác thần sắc Ban Họa có
chút không đúng, nhìn cặp mắt của nàng tràn đầy lo lắng: "Thân thể ngươi
còn chưa khỏi hẳn sao?"
Ban Họa miễn gượng cười nói: "Quả thực còn có chút chóng mặt."
"Đã như vậy, ta không tiện quấy rầy. " Trường Thanh Vương đứng lên
nói: " Hôm nay ta đến, vốn là muốn thăm ngươi, thấy ngươi không có vấn
đề gì lớn, ta cũng có thể yên tâm."
Ban Họa híp mắt cười, hai con ngươi xán lạnhíp lại thành trăng
khuyết, nhìn như thật vui vẻ, lại không để người ta thấy rõ thật ý trong lòng
nàng.