CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1119

Mí mắt Thạch Tấn khẽ run, ánh mắt rơi xuống kiệu đại hồng hoa sau

lưng Dung Hà.

Đây là một kiệu hoa đặc chế, đỉnh cỗ kiệu nạm đá quý, tám góc kiệu

treo chuông vàng nhỏ, mỗi một động tác, liền phát ra tiếng vang êm tai,
càng đến gần, còn có thể nghe được mùi thơm nhàn nhạt.

Bát Bảo Hương kiệu, nghe nói ở cổ đại có thần tiên đến thế gian cưới

thê tử, đã dùng kiệu loại này.

Cho nên từ đó về sau, thường hay có người nói phi tử thần tiên đang

ngồi trên Bát Bảo Hương kiệu. Nhưng ai cũng chưa từng gặp qua thần tiên,
người nguyện ý dùng Bát Bảo Hương kiệu tới đón tân nương tử cũng
không nhiều, thế gian có bao nhiêu người bằng lòng tốn nhiều đồ như vậy,
chỉ vì cưới một nữ nhân chứ?

Nhưng Dung Hà lại làm, y cho Ban Họa vinh quang nhất có thể, giống

một tiểu tử truy cầu nữ thần của lòng mình, móc ra tất cả đồ tốt của bản
thân, chỉ mong nữ thần có thể liếc hắn thêm một cái.

Thạch Tấn nghĩ, nếu hắn có thể lấy Phúc Nhạc Quận Chúa, có nguyện

ý vì nàng làm ra một cỗ kiệu như thế không?

Không thể.

Thạch gia không cho phép hắn xa xỉ kiêu căng như vậy, càng sẽ không

để sau khi tức phụ vào cửa, sẽ kiêu căng như thế. Hắn không cho Ban Họa
được phong quang như thế, cũng không cẩn thận được như Dung Hà, bởi vì
trên vai của hắn còn gánh vác toàn bộ Thạch gia.

Chỉ cần hắn còn sống một ngày, thì không thể buông Thạch gia xuống,

đây chính là mệnh của hắn.

Hắn vỗ con ngựa dưới thân, chuẩn bị quay người rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.